Chương 618
“Mau nhìn đi, mau nhìn đi! Cô Tống đang lao về phía tôi này, lại còn cười với tôi nữa!”
“Nói linh tinh, rõ ràng cô ấy cười với tôi, đừng có vô sỉ như vậy!”
“Cái gì mà cười với anh, nhìn cho kỹ đi, cô ấy đang cười với…”
Tốc độ lao về phía đám đông của Tống Giai Âm không hề chậm lại, cô đẩy mấy người đang đứng chắn ở đầu ra, lao về phía sau.
Tất cả mọi người đều sững sờ, vội vã quay đầu lại nhìn thì thấy Tống Giai Âm đang chạy về phía Mạc Phong đang đứng sau cùng.
“Anh Mạc Phong! Anh đến thật rồi!”
Tống Giai Âm chạy một mạch về phía anh, đến nỗi rơi cả giày cao gót. Lúc còn cách Mạc Phong vài mét, cô nhảy luôn lên người Mạc Phong, ôm lấy anh, hay chân quặp vào eo anh như con linh xà.
“Em nhớ anh lắm!”, Tống Giai Âm mắt nhòa lệ, không còn để ý đến hình tượng bản thân nữa.
Câu em nhớ anh đó chính là tiếng lòng của cô.
Đám đàn ông đứng sau trợn trừng mắt, người có thể khiến nữ thần của họ bất chấp tất cả chạy tới bên cạnh e rằng chỉ có mình Mạc Phong mà thôI!
Ban nãy bọn họ còn giễu cợt người đàn ông này, nhưng anh quả thực là cậu chủ số một Giang Hải – Mạc Phong!
Cô gái mặc đồ công sở kia lúc này cũng hạn hán lời. Nếu đây thực sự là Mạc Phong thì nếu Tống Giai Âm biết chuyện cô ta vừa chế nhạo anh thì e rằng cô ta sẽ phải cuốn gói rời khỏi công ty mất.
“Anh về lúc nào thế?”, Tống Giai Âm hai tay ôm cổ Mạc Phong, kích động hỏi.
Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn, Mạc Phong mặt đầy ngượng ngùng cười đáp: “Vừa… Vừa mới về được không lâu… Em, em xuống đi đã, bao nhiêu người đang nhìn kìa!”
“Em mà xuống rồi anh lại chuồn mất thì sao!”
“Đương nhiên là không, anh đến thăm em mà, sao lại chuồn được chứ!”
“…”
Tống Giai Âm nghe vậy mới tụt từ trên người Mạc Phong xuống. Mạc Phong tiện tay lấy một cây kẹo, bóc vỏ rồi đút vào miệng Tống Giai Âm, nói: “Em vất vả rồi, thưởng cho em đấy!”
“Hi hi, chỉ cần anh đến thăm em thì em không thấy vất vả chút nào!”
Lúc này, hình như lại có tiếng tim vỡ loảng xoảng. Có điều lần này còn to hơn lần trước. Sợ rằng đám fan nam kia giờ ai nấy trái tim nát vụn.
Đám đàn ông kia thấy đây đúng là Mạc Phong thì ai nấy đều vô cùng ủ rũ. Chỉ có kẻ nào chán sống mới dám tranh phụ nữ với cậu chủ số một Giang Hải!
Người đàn ông đầu vuốt keo ban nãy lắp bắp: “Vậy… Vậy… Cô Tống… Từ sau tôi sẽ không làm phiền cô nữa, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Nói rồi anh ta dí bó hoa của mình vào tay Mạc Phong chuồn mất dạng. Đúng là chạy trối chết, sau ba giây đã biến mất không tăm tích.
Quả nhiên những khả năng siêu phàm của con người chỉ bộc lộ vào lúc vô cùng sợ hãi, trong ba giây biến mất trước mắt tất cả mọi người xứng đáng được tham gia Thế vận hội!
“Sao họ lại đến đây?”, Tống Giai Âm mặt khó hiểu hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!