Chương 586
Cái gọi là sa sút là so với xã hội hiện đại. Rõ ràng so sánh như vậy thì họ lạc hậu hơn một chút. Nhưng nếu là hơn một trăm năm trước, thời kỳ súng đạn chưa phát triển thì bất luận là Đường Môn hay Nam Khương cũng đều là nơi khiến người ta nghe mà thấy sợ.
Nếu trúng phải độc của nhà họ Đường mà không được người nhà họ giúp giải độc thì không thể sống nổi quá ba ngày. Trúng phải trùng độc của Nam Khương cũng vậy. Bọn họ đáng sợ chính là vì giết người một cách vô hình, hơn nữa tạm thời bên ngoài không bào chế được thuốc giải.
“Mục đích của cháu khi tới Thục Châu là tìm linh chi Lửa, không có việc gì thì sao lại đi gây rối với Đường Môn chứ. Người ta không động vào cháu thì cháu cũng không động vào người ta. Còn họ mà cố tình gây sự thì đừng trách cháu. Đến cả duyên hải cháu còn làm loạn được thì cũng chẳng sợ làm thêm điều tương tự với Thục Châu đâu!”, Mạc Phong khẽ nhún vai, cười lạnh lùng.
Thường Vân Sam trừng mắt với anh: “Đúng là từ khi sinh ra đã là thằng điếc không sợ súng, lần này nếu không phải vì…”
Nói tới đây thì ông bỗng nuốt lời lại như không muốn nói tiếp nữa.
Ông ấy không chịu nói thì Mạc Phong cũng không ép. Sau khi trò chuyện vài câu thì anh quay người định rời đi.
Nhưng vừa bước tới cửa bỗng anh nghĩ ra điều gì bèn quay đầu lại.
“Còn chuyện gì nữa thế?”, Thường Vân Sam đột nhiên quay qua hỏi.
Bụp!
Mạc Phong quỳ gối chắp tay đầy cung kính: “Cảm ơn sư thúc đã cứu mạng cháu lần này!”
Nghe thấy vậy Thường Vân Sam bỗng đanh mặt sau đó khẽ cười: “Lần này cứu cháu là con bé Bạch Như Nguyệt, liên quan gì tới ông chứ?”
“Người khác có thể không biết nhưng người đã lặng lẽ cho cháu dùng đan dược chắc là ông mà? Cũng chỉ có ông mới có thể luyện dược liệu thành đan dược trong thời gian ngắn như vậy!”, Mạc Phong khẽ mỉm cười.
Mặc dù Mạc Phong không đấu tay đôi với người đội nón lần trước nhưng khi người đó cho anh dùng đan dược và tỉnh lại thì anh vẫn cảm nhận được mùi đan dược thoang thoảng xung quanh.
Đó không phải là mùi của dược liệu mà là mùi của việc sắc thuốc trong thời gian dài ngấm vào người. Ngoài ông ấy ra thì anh không thể nghĩ tới có thể là người nào khác.
Mấu chốt nữa là người có thể khiến Long Hưng Điền không kịp trở tay hơn nữa còn có thể luyện ra đan dược trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là dược tiên.
Bạch Như Nguyệt nói cô chỉ tìm thấy cỏ Long Diên và nhân sâm trăm năm, còn quả Bồ Đề không tìm ra nổi. Thế nhưng vào một buổi tối đã có một người mặc áo đen nói cô rằng không cần phải sốt ruột nên cô mới có thể bình tĩnh đến như vậy.
Nếu có kẻ thật sự muốn hại chết Mạc Phong thì đã không tới tận nơi nói những lời đó với Bạch Như Nguyệt.
“Chỉ dựa vào đan dược mà cháu biết đó là ông sao?”, Thường Vân Sam nhìn anh với vẻ nghiêm túc.
Thực ra nói như vậy cũng là đã ngầm thừa nhận. Trước đó ông nói cả đời này sẽ không rời khỏi sân, nhưng vì cứu anh mà ông đã phá bỏ quy tắc do chính mình đặt ra và chạy tới Nam Đô.
Hơn hai mươi năm không ra khỏi nhà, thật không biết ông đã đi tàu lửa như thế nào.
Anh bỗng nghi ngờ không biết ông cụ đã tới Nam Đô như thế nào, dù có dùng khinh công thì với quãng đường hàng nghìn cây số mà đi liên tục một ngày một đêm cũng chưa chắc đã tới nơi.
Mạc Phong lắc đầu khẽ cười: “Bởi vì trên người ông có một mùi hương đặc biệt!”
“Ờ, mùi thuốc à?”
“Mùi mồ hôi thì có! Với người hai mươi năm không tắm như ông mà cho cháu dùng đan dược thì dù cháu có chết rồi cũng sẽ ngồi bật dậy ngay!”
“Ông nội mày chứ!”
“…”
Thường Vân Sam tức giận đứng bật dậy, nhưng khi ông vừa đứng lên thì Mạc Phong phát hiện ra một ngón út bên tay trái của ông cụ đã không còn! Ngón tay đó còn bị quấn băng!”
“Ngón út của ông đâu?”, anh kinh ngạc kêu lên.
Người bình thường mà bị mất một ngón út sẽ sốt ruột lắm nhưng ông cụ thì trông vô cùng bình thản. Bình thản tới mức bất thường luôn! Giống như việc bị mất một ngón tay không phải là chuyện của ông ấy vậy.
“Chẳng phải là đi tìm quả bồ đề cho cháu rồi bị sao? Khi đó gặp phải một con trùng dài thành tinh, đánh nhau với nó, không cẩn thận nên bị nó cắn vào ngón út, thế là phải chặt!”, Thường Vân Sam nói với vẻ ung dung.
Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng: “Trùng dài thành tinh sao? Thành tinh thì không phải là rắn à?”
“Sau này không quên ông già này là được, quả Bồ Đề khó tìm lắm, cháu cứ hỏi con bé Bạch Như Nguyệt thì biết. Không biết kiếp trước mắc nợ cháu cái gì mà kiếp này toàn gặp rắc rối vì cháu. Mẹ kiếp! Đúng ra ngay từ lần đầu đã không nên cho cháu bước vào đây rồi!’ “…”
Giờ nghĩ là đúng là thiệt quá.
Từ lúc quen biết thằng nhóc này, ông chẳng có được lợi lạc gì mà còn bị cướp mất cả đống đan dược, đến ngay cả kiếm Thiên Tử cũng theo nó mà đi.
Những người khác tìm tới Thường Vân Sam để xin cứu mạng đều phải trả giá rất cao, vậy mà để cứu thằng nhóc này thì đến cái mạng của ông cũng suýt bị mất.
Mạc Phong khẽ khom người, chắp tay đầy cung kính: “Sư thúc ở trên, xin nhận của cháu một lạy!”
“Biến đi!”, Thường Vân Sam phất tay áo, cảnh cửa lập tức mở ra.
Anh cũng không khách khí nữa, sau khi tạm biệt ông cụ anh bèn sải bước đi ra ngoài.
Bởi vì tối nay anh vẫn còn việc quan trọng cần phải làm.
Những chuyện giữa đàn ông với nhau không cần phải nói ra quá rõ ràng, càng khách sáo thì càng cảm thấy xa lạ. Nhưng những ai đối tốt với anh thì anh luôn khắc ghi trong lòng. Và ai mà có ý đồ phản bội anh thì anh cũng sẽ ghim chặt không quên.
Chúng ta đợi xem! Sau mùa thu sẽ tính sổ hết!
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Thường Vân Sam khẽ thở dài: “Thằng nhóc này, thật khiến người ta vừa yêu vừa ghét!”
Tám giờ tối.
Mạc Phong vốn định về nhà nấu một bữa ăn cho các cô gái nhưng nghĩ lại thì những người biết nấu ăn giờ đây nhiều lắm, không tới lượt anh tham gia vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!