Chương 575
“Trương! Phong! Cậu không xong với tôi đâu!”, Mạc Phong tay ôm mông giận dữ gầm lên.
Lúc này Trương Phong vội vã phi từ trong phòng ra, gọi: “Anh Mạc Phong! Bắt lấy!”
Tiếp đó một bộ quần áo được ném tới, Mạc Phong tìm một điểm tựa rồi bật người lên. Ánh sáng vàng kim che lại những bộ phận chính. Mạc Phong lộn nhào trong không trung vài đường thì quần áo đã được mặc ngay ngắn trên người anh.
“Lát nữa tôi xử lý cậu sau! Mông tôi đau như vậy là do cậu hại!”, Mạc Phong mặc xong quần áo, đứng trong Bát Quái trận lườm Trương Phong một cái rồi giận dữ nói.
Người nào đó lúc này mới ngại ngùng gãi đầu đáp: “Hi hi, anh à, cứ giải quyết rắc rối trước mắt đi đã rồi tính!”
Trương Đình Ngọc thăm dò Mạc Phong một lượt từ trên xuống dưới. Mày rậm răng trắng, mắt sáng có hồn, cực kỳ phong độ!
Hơn nữa, anh còn toát ra một sự bá đạo khiến người khác không dám nhìn thẳng!
“Có điều những người có mệnh đế vương, theo tử vi đều có khí chất vượt xa người thường!”
Mạc Phong tay trái chắp sau lưng, giữa bàn tay phải của anh đột nhiên tỏa ra tia sáng màu vàng. Thanh kiếm Tàn Uyên đột nhiên bay ra khỏi vỏ, giống như một đồ vật có hồn, bay thẳng về phía Mạc Phong.
Vù!
Kiếm khí bén nhọn xẹt ngang không trung, khiến đám người Trương Đình Ngọc vội vã lùi về sau vài mét!
“Nói đi, món nợ này nên tính thế nào!”, Mạc Phong cầm kiếm Tàn Uyên chỉ vào đám người kia, kiếm khí màu vàng kim giống như một con rồng uốn lượn quanh thanh kiếm.
Phương Hồng lập tức đứng lên trước che cho Tư Đồ Yên: “Cậu chủ, lát nữa nếu như có biến cố gì thì cậu đi trước nhé!”
“Nhiều người như vậy mà phải sợ mình tên đó sao?”, Tư Đồ Yên nhìn quanh rồi giận dữ hét lên: “Một lũ phế vật! Tôi nuôi các người chẳng được tác dụng gì!”
Lúc này, bên ngoài có tiếng người dồn dập bước tới.
“Nếu như có thêm chúng tôi thì khả năng thắng sẽ cao hơn đấy nhỉ?!”
Long Hưng Điền từ cổng bước vào, sau lưng ông ta còn rất nhiều người nữa. Chẳng cần nói cũng biết họ chính là cao thủ của nhà họ Bạch.
Cho dù đã có Yến Vân Thập Tam Kỵ, còn cả Đông điện Diêm Vương Phương Hồng và cả Trương Đình Ngọc, nhưng với tình hình trước mắt, bọn họ cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Trương Phong hoàn toàn có khả năng trấn áp được Trương Đình Ngọc trong thời gian ngắn, Phương Hồng cùng lắm cũng chỉ chặn được hòa thượng vô danh. Còn lại Yến Vân Thập Tam Kỵ chỉ có sức mạnh chiến đấu tập thể mạnh, nếu lực lượng bị phân tán thì từng người chẳng khác nào cái bia di động.
Hiện giờ Mạc Phong đã hồi phục, anh không cần ra tay cũng cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ tỏa ra từ kiếm Tàn Uyên. Giờ lại có thêm Long Hưng Điền và cao thủ nhà họ Bạch, có vẻ như kết cục của trận chiến này chưa đánh đã rõ.
“Giờ quân số hai bên đã cân bằng! Chúng ta cứ một đấu một công bằng đi! Dám không?”, Mạc Phong dùng kiếm Tàn Uyên chỉ vào Tư Đồ Yên cười lạnh.
Anh sớm đã biết cậu chủ Yến Kinh này có tính sĩ diện, trước mặt bao nhiêu người thế này, anh ta chắc chắn sẽ không rút lui.
Quả không ngoài dự đoán, Tư Đồ Yên đẩy Phương Hồng ra, lớn tiếng đáp: “Hôm nay ông đây sẽ đứng ở đây, có giỏi thì thử đụng tới một sợi tóc của tôi xem!”
Xẹt!
Gió lạnh thổi quá, sát khí đằng đằng nổi lên.
Phương Hồng còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo, Tư Đồ Yên đã bị Mạc Phong ấn vào tường.
“Ủa? Đây chính là thực lực của cậu chủ Tư Đồ Yên sao? Ha ha, hóa ra cũng chỉ có vậy?”, Mạc Phong nhếch miệng cười lạnh, khinh bỉ chế nhạo.
Tốc độ kinh hoàng!
Phương Hồng lúc này mới kịp quay lại nhìn Mạc Phong, nói: “Bỏ cậu ấy ra! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu Tư Đồ tổn hại dù chỉ một cọng tóc thì cậu chắc chắn sẽ chết thảm dưới tay dòng họ Tư Đồ! Nhà họ Mạc hiện giờ đã không còn là nhà họ Mạc năm xưa nữa rồi, mong cậu hiểu vị trí của mình!”
“Uy hiếp tôi sao? Hỏng rồi, điều mà loại người như tôi không sợ nhất chính là bị uy hiếp!”
Mạc Phong dùng một tay nhấc Tư Đồ Yên lên khỏi mặt đất, nói: “Nhìn thấy chưa, cậu chủ số một của Yến Kinh cũng chỉ là người trần mắt thịt, cho nên các người dựa vào đâu mà đòi coi thường tôi?”
Bịch!
Mạc Phong ném mạnh Tư Đồ Yên xuống vũng bùn, cổ của Tư Đồ Yên vẫn bị Mạc Phong bóp chặt, đến thở cũng không thở nổi.
“Cứu… Cứu mạng!”
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Tư Đồ Yên, Mạc Phong hừ lạnh đáp: “Nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi, trong tay tôi anh chẳng khác nào một con kiến hôi. Có phải bây giờ anh mới cảm thấy cuộc sống của mình trước giờ thật tươi đẹp biết bao không?
Nhưng tại sao các người, các người nhất định muốn hủy hoại mọi thứ của tôi như vậy!”
Mạc Phong như gầm lên, đột nhiên giữa không trung rền vang tiếng sấm, như thể lên tiếng thay cho cả nhà họ Mạc.
“Ha ha, ai bảo nhà họ Mạc các người giấu sau lưng bí mật mà tất cả mọi người đều muốn biết cơ chứ! Đó chính là mồi lửa, một mồi lửa có thể đốt cả nhà họ Mạc cháy rụi!”, Tư Đồ Yên giãy giụa, lúc này mắt anh ta đã toàn lòng trắng.
Phương Hồng ở sau lưng hô lên: “Cậu chủ! Tên khốn này, tôi liều mạng với cậu!”
Nhưng lúc Phương Hồng chuẩn bị lao tới thì kiếm Tàn Uyên đột nhiên chỉ thẳng vào lồng ngực hắn. Phương Hồng lập tức dừng bước.
Mạc Phong lôi Tư Đồ Yên ra khỏi đống bùn, dùng một tay ném mạnh anh ta vào góc tường, nói: “Giờ tôi không giết anh chỉ vì muốn anh hiểu một điều, tôi có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào! Tôi sẽ để cho các người phải sống trong sợ hãi, đến nỗi khi ngủ chỉ dám nhắm một mắt, vì nếu nhắm cả hai mắt thì có thể các người sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa!”
Phương Hồng vội vã dìu Tư Đồ Yên đứng dậy, nói nhỏ: “Cậu chủ, chúng ta cứ rút đã!”
Mặc dù Phương Hồng chưa trực tiếp giao chiến với Mạc Phong, nhưng từ tốc độ ban nãy của Mạc Phong đã đủ để cảm nhận được sức mạnh của anh không người thường nào có thể so được. Thậm chí có thể nói, một thanh niên chưa quá hai mươi tuổi mà có sức mạnh như vậy là chuyện không thể có trên đời!
Sức mạnh đó quả thực khiến những kẻ khác run sợ!
Không thể không nhớ tới Mạc Yến Chi năm xưa cũng khiến bao nhiêu kẻ chỉ nghe danh cũng đủ khiếp sợ. Người ta có thể nhìn thấy hình bóng Mạc Yến Chi trong đứa con trai này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!