Chương 567
Chạng vạng. Tại chùa Bạch Mã.
Vị hòa thượng vô danh ngồi giữa sân. Tất cả đã được quét dọn sạch sẽ như chuẩn bị đón ai đó. Ông ta ngồi trên một đôn đá, tay cầm chuỗi hạt Phật và niệm kinh.
Ánh hoàng hôn rải xuống khoảng sân tạo thành màu vàng đẹp mắt.
Lúc này có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Long Hưng Điền ôm ngực, khập khiễng bước vào trong.
“Đại sư…tôi…”, ông ta cúi đầu với vẻ xấu hổ.
Thế nhưng vị hòa thượng vô danh trông vô cùng bình thản. Ông ta khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, không thể trách ông được. Hơn nữa ông cũng đã cố gắng hết sức rồi, chẳng phải sao?”
“Nhưng…!Tôi biết ăn nói thế nào với cô Bạch đây? Nhà họ Bạch đã phải tốn rất nhiều tiền mới có được hai món dược liệu đó.
Nếu sớm biết thế này thì tôi đã dẫn theo nhiều người hơn rồi!”
“Mang bao nhiêu cũng vô ích thôi! Có lẽ đây là kiếp nạn của cậu ta. Hết thảy đều đã được mặc định, không thể cưỡng cầu.
Sống hay chết đành trông chờ vào số mệnh vậy!”
“…”
Người ta nói hòa thượng thường sống dai, cứ như này mà không sống dai mới lạ! Tâm trạng tốt ghê. Cứu được thì cứu, cứu sống được thì tuyệt, mà không cứu được thì kêu là do kiếp nạn, mà kiếp nạn thì không chạy được cũng không né được!
Long Hưng Điền không biết sẽ ăn nói thế nào với Bạch Như Nguyệt khi trở về. Nhân sâm trăm năm là được đổi bằng việc từ bỏ quyền đại lý mạng 5G, cỏ Long Diên cũng phải bỏ ra tiền tỉ mới mua được.
Giờ không còn gì, dù có lấy hết tiền tiết kiệm những năm qua của ông ra thì cũng không bù đắp nổi. Và giờ có được quả Bồ Đề thì cũng vô ích.
Lẽ nào mạng của cậu nhóc này chỉ đến được đây thôi sao? Nhưng trước đó người đàn ông đội nón nói những lời đó rốt cuộc là có ý gì?
“Tôi muốn cậu nhóc đó sống còn hơn các người…”
Rốt cuộc thì đó là sự thật, hay chỉ là một cái cớ để bãi bõ trách nhiệm thì chẳng ai biết được.
Long Hưng Điền cũng cảm thấy khó hiểu. Người đó là ai? Tại sao lại mạnh như vậy? Đã hơn hai mươi năm qua những đối thủ mà ông ta gặp đều chẳng ra làm sao. Vậy mà hôm nay lại gặp phải một kẻ khiến ông ta lực bất tòng tâm.
Xem ra những cao thủ thực sự đều mai danh ẩn tích. Ai cũng biết cuộc đại loạn của hai mươi năm trước đã có vô số các cao thủ xuất hiện, tạo thành một hiện tượng kỳ lạ. Nhưng sau lần đó, giang hồ lại trở lại vẻ bình thường vốn có của nó.
Giai đoạn gần đây lại bắt đầu có vô số cao thủ xuất hiện đủ để chứng tỏ giang hồ lại sắp có sự thay đổi động trời.
Các gia tộc lớn đều bắt đầu rục rịch. Ai cũng muốn có được nguồn tài nguyên tốt hơn, địa bàn tốt hơn. Chỉ cần thời cơ chín muồi là họ nhất định sẽ tấn công ác liệt để chiếm địa bàn.
“Vậy…hiện tại cậu nhóc đó thế nào rồi?”, Long Hưng Điền hỏi với vẻ nghi ngờ.
Vị hòa thượng vô danh chỉ khẽ lắc đầu: “Chỉ cần rời khỏi thùng quá một tiếng thì năng lượng sẽ bắt đầu thoát ra ngoài, chết không được nhưng sống cũng không xong!”
“Vậy khác gì xác sống!”
“Cũng gần như vậy. Nếu dưỡng bệnh như mức độ hiện tại thì sau bảy ngày vẫn có thể sống thêm được một thời gian nữa. Sau đó cơ thể sẽ dần tiêu hao hết năng lượng và trở thành một cái thây khô.
“…”
Long Hưng Điền trầm mặc.
Ông ta đi tới gian phòng phía sau lưng, đẩy cửa bước vào và nhìn Mạc Phong. Cả cơ thể anh được ngâm trong thùng gỗ giống như đang ngủ vậy.
Những vết thương trên cơ thể bắt đầu khép miệng. Long Hưng Điền bước tới, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy.
“Ông Long, sao ông tới vậy?”
Tống Thi Vũ lập tức mời ông ta ngồi xuống. Nhưng căn phòng quá sơ sài, chỉ có duy nhất một chiếc ghế và một chiếc bàn.
“Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm cậu ta! Đây là chút đồ bổ. Cậu ta chưa tỉnh lại thì cô Tống ăn đi. Cô cũng phải bồi bổ cơ thể!”, Long Hưng Điền đặt đồ lên bàn.
Trước đó kẻ mặc đồ đen đã lấy mất hộp đựng nhân sâm và cỏ Long Diên nhưng túi đồ bổ còn lại thì vẫn còn. Dù không nhiều, chỉ là mấy món đồ dưỡng sinh đóng hộp nhưng ít nhất cũng tốt hơn việc ngày nào cũng ăn rau.
“Không…không biết cô Bạch đã tìm thấy dược liệu chưa?”, Tống Thi Vũ hỏi thẳng.
Điều đó khiến Long Hưng Điền không biết nói thế nào. Ông ta chỉ cười lúng túng: “Đã cho người đi tìm kiếm rồi, chỉ cần có thì nhất định sẽ tìm được. Hãy tin tưởng nhà họ Bạch!”
“Đương nhiên là tôi tin vào năng lực của cô Bạch. Chỉ cần cứu được anh ấy, tôi sẽ nói anh ấy cảm ơn mọi người!”
Trò chuyện vài câu rồi Long Hưng Điền quay người đi ra ngoài. Ông ta vội vàng như vậy có lẽ là muốn về thông báo sự việc cho Bạch Như Nguyệt rồi tính tiếp.
Trên đường đi có lẽ ông ta đã nghĩ hàng vạn lý do, nhưng dù là lý do gì thì cũng không biết phải nói như thế nào.
Tám giờ tối.
Bạch Như Nguyệt đã về phòng của mình trong biệt thự. Thế nhưng về phòng thì cô vẫn làm việc, chỉ là thay đổi địa điểm mà thôi.
Chỉ có làm việc liên tục thì mới có thể bù lại được những gì mất đi trong giai đoạn này. Hơn nữa cô còn đồng thời tiến hành hợp tác với mười mấy công ty lớn trong và ngoài nước. Một lúc xử lý công việc của mười mấy công ty, thật không hiểu đôi vai mỏng manh kia có thể chịu được áp lực lớn như vậy bằng cách nào.
Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”, Bạch Như Nguyệt day thái dương.
Cánh cửa được mở ra, Long Hưng Điền bước vào: “Thưa cô…tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cô!”
Nhìn bộ dạng do dự của ông ta, Bạch Như Nguyệt cười hiền hòa: “Chú Long lại thiếu tiền à? Tôi viết cho chú tờ giấy chú tới bộ phận kế toán nhận nhé!”