Chương 565
Tài xế đứng im với vẻ mặt cạn lời, mãi đến khi Tư Đồ Yên đi xa thì mới không nhịn được mà lẩm bẩm: “Bây giờ mấy tên nhà giàu đều bị điên hết à, vừa lấy tiền ra khỏi ngân hàng đã bắt đưa hết tiền về đó, đúng là ăn no rửng mỡ!”
“Lẩm bẩm gì đấy? Mau gọi người tới khuân đồ đi!”, Tư Đồ Yên quay đầu lại lườm tài xế kia, tức giận nói.
Dù sao cũng vẫn có tiền công, hơn nữa còn được khuân cả xe tiền, có lẽ mấy đời tài xế cũng chẳng được thấy nhiều tiền như thế.
Khuân tiền nhanh hơn khuân xi măng nhiều, tài xế lập tức gọi một đám người đến, đặt từng chồng tiền mặt dưới đất lên xe.
Cũng không ai dám giở trò gì, dù sao những người có thể lấy ra số tiền này đều thuộc hạng phú quý, không nên liều mạng chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhoi.
Quan trọng nhất chính là xung quanh có quá nhiều người đang vây xem, nếu lén nhét tiền vào túi thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, đây cũng là nguyên nhân khiến những người đang khuân tiền không dám làm gì.
…
Lúc này, ở tòa nhà Quốc Mậu, Nam Đô.
Bạch Như Nguyệt ngồi ở văn phòng, nhìn nhân sâm trăm năm và cỏ Long Tiên trước mặt mình.
Cô ấy đã phải trả giá không nhỏ để lấy được hai thứ này, tổn thất ít nhất một hai chục tỷ, ngay cả nhà họ Bạch cũng không chịu nổi sự hành hạ như thế.
Rầm!
Cửa văn phòng bỗng mở tung, một người đàn ông hùng hổ bước vào.
“Bố, bố có thể gõ cửa trước khi vào được không? Dù sao con cũng là tổng giám đốc của tập đoàn, cho dù bố là bố con thì cũng phải tuân theo quy định chứ?”, Bạch Như Nguyệt nhíu mày, trầm giọng nói.
Cô ấy cũng đoán được tại sao bố mình lại tới đây trong cơn tức giận như thế.
Người đàn ông trung niên kia chính là bố cô ấy, Bạch Dạ Hoa!
Chắc chắn ông ta đã biết những chuyện xảy ra hai ngày qua, về quyền đại lý mạng 5G, Bạch Như Nguyệt còn có thể nói rằng mình không thắng nổi Nghiêm Khả Di nên mới chuyển sang lấy quyền đại lý cấp hai.
Nhưng hôm nay, cô ấy đã kêu gọi rất nhiều ngân hàng ở Nam Đô để gom đủ một tỷ tiền mặt, suýt khiến kinh tế ở Nam Đô rơi vào trạng thái tê liệt.
Sau khi cô ấy rút một tỷ ra, bây giờ các ngân hàng đều không còn tiền mặt để đưa cho những người đến rút tiền nữa.
Nếu cô ấy cầm số tiền này để làm chuyện lớn thì không nói, đằng này chỉ mua mỗi một cây thuốc mà thôi!
Ngay cả nhà họ Bạch với vốn liếng hùng hậu cũng không chịu nổi sự hành hạ như thế, hơi tí lại rút một tỷ ra, nhà họ Bạch còn làm ăn với rất nhiều doanh nghiệp trong và ngoài nước, sợ nhất là không có tiền để xoay vòng.
Vốn lưu động là quan trọng nhất, cũng không thể vừa có chuyện lại bán nhà bán đất để kiếm tiền đúng không?
Tuy nhà họ Bạch có khá nhiều vốn lưu động, nhưng nếu theo tốc độ tiêu của Bạch Như Nguyệt, chẳng mấy chốc sẽ lỗ nhiều hơn được mất.
Trước kia, tuy con gái ông ta cũng thích tiêu tiền nhưng chưa bao giờ mạnh tay đến thế.
Bạch Dạ Hoa hùng hổ bước đến, đập bàn: “Đừng gọi tôi là bố, sao tôi có thể làm bố của tổng giám đốc Bạch được chứ. Con giỏi thật đấy, tiêu tận một tỷ tiền mặt để mua thứ này à?”
Ông ta chỉ vào cỏ Long Tiên trên bàn, giận không để đâu cho hết, cầm chậu cỏ Long Tiên lên, định đập.
“Đập! Bố đập đi, đập xong con lại mua cái khác!”, Bạch Như Nguyệt bình thản nói.
Nếu mua thêm thì chẳng phải là lại tốn thêm một tỷ chắc?
Bạch Dạ Hoa lập tức đặt cỏ Long Tiên lên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Con à, sao con phải cứu thằng nhãi đó chứ? Trước đó, nhà họ Bạch chúng ta đã xung đột với vùng duyên hải để giúp cậu ta, thế cũng xem như báo đáp cậu ta rồi. Sau đó cậu ta sống hay chết thì liên quan gì tới chúng ta chứ?”
“Chẳng lẽ cậu ấy đến Nam Đô chỉ để đưa Thanh Phong đan cho chúng ta rồi đi ư? Nếu không có cậu ấy, bây giờ em trai con vẫn chưa khỏi! Từ nhỏ bố đã dạy con, nếu người ta có ơn với chúng ta thì nhất định phải báo đáp, chẳng phải chỉ là chút tiền thôi ư? Cùng lắm dăm bữa nửa tháng nữa là con kiếm lại số tiền đó rồi!”, Bạch Như Nguyệt hờ hững nói.
Tuy nhà họ Bạch là gia tộc đỉnh cao, nhưng rất nhiều doanh nghiệp và thương hội bên ngoài chỉ biết tên của Bạch Như Nguyệt.
Ngay cả Bạch Dạ Hoa cũng không thể rút một tỷ từ ngân hàng, cùng lắm chỉ lấy được một trăm triệu.
Có lẽ khắp thành phố Nam Đô này, thậm chí là cả khu vực phía Nam, chỉ mình Bạch Như Nguyệt có bản lĩnh kêu gọi hơn trăm ngân hàng cùng đóng góp.
Cho dù Bạch Dạ Hoa nổi giận với con gái mình thì cũng vô ích, cả nhà họ Bạch đều dựa vào cô ấy, người khác chỉ có quyền biết chứ không có quyền quyết định, nên cho dù Bạch Như Nguyệt tiêu thêm một tỷ nữa thì những người khác cũng bó tay.
“Được rồi, vậy chúng ta bỏ qua chuyện này, con nói cho bố biết đi, tại sao con lại chủ động từ bỏ quyền đại lý đầu tiên của mạng 5G mới ra thế!”
Có lẽ ông ta đã nghe được lời đồn rằng Bạch Như Nguyệt muốn lấy được củ sâm trăm năm kia nên đã giao hẹn gì đó với nhà họ Nghiêm, nhưng Bạch Như Nguyệt vẫn rất thản nhiên: “Chắc bố đã nghe nói đến rồi, con cũng không giải thích nữa, không khác những gì mà bố nghe được đâu!”
“Con… Để cứu tên nhãi kia, con trả giá quá nhiều rồi đấy!”
“Con sẽ tự chịu mọi hậu quả, giờ con có việc, bố ra ngoài trước đi!”
“Con chịu á, con…”
“…”
Bạch Dạ Hoa định nói nhưng rồi lại thôi, không thốt nên lời.
Ông ta tức giận đi ra ngoài, cả tập đoàn này là của Bạch Như Nguyệt, cô ấy muốn làm gì cũng không cần hỏi ý kiến của người khác.
Các tập đoàn khác đều có cổ đông, nhưng tập đoàn của cô ấy không giống vậy, tất cả cổ phần đều nằm trong tay cô ấy.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
“Vào đi!”, Bạch Như Nguyệt nói với tâm trạng bực bội.