Chương 559
Cô ấy quan sát phần rễ, quả nhiên nhìn thấy những đường vân như vảy.
“Anh ra giá đi, anh định bán cho tôi với giá bao nhiêu thế?”, Bạch Như Nguyệt hỏi thẳng.
Mọi người đều đã lớn rồi, không cần lòng vòng nữa, cô ấy thích vào thẳng vấn đề hơn. Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều là chuyện nhỏ, cô ấy không muốn mất nhiều thời gian cho việc này.
Trương Đình Ngọc và Tư Đồ Yên nhìn nhau rồi mỉm cười, có thể thấy họ đã giao hẹn với nhau gì đó.
“Cỏ Long Tiên này do tôi và anh Tư Đồ cùng tìm thấy, tôi không thể tự quyết định được, vẫn phải nghe ý kiến của anh ấy!”
Bạch Như Nguyệt quay sang nhìn Tư Đồ Yên: “Anh muốn gì?”
“Nguyệt Nguyệt, chẳng phải em biết rõ anh muốn gì nhất ư? Anh muốn em đấy!”, ánh mắt anh ta lóe lên, nói với vẻ chân thành.
“…”
Nhưng cho dù anh ta chân thành đến mấy, Bạch Như Nguyệt cũng chỉ thấy buồn nôn.
Định dùng cỏ Long Tiên để ép cô ấy ngoan ngoãn vâng lời chắc?
Bạch Như Nguyệt cầm túi, định đứng dậy: “Tôi không ngờ anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để đe dọa tôi, nếu các anh đã tìm được cỏ Long Tiên thì tôi cũng có thể tìm thấy, không khiến anh phải nhọc lòng!”
“Bọn anh đã tìm khắp Thục Châu, thậm chí tìm cả ở Tây Tạng cũng chỉ thấy một cây cỏ Long Tiên, thứ này còn quý hơn cả hóa thạch sống, cho dù em muốn tìm thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng, tính cả đi cả về! Liệu tên kia có sống nổi không?”, Tư Đồ Yên cũng đứng dậy, trầm giọng nói.
Bạch Như Nguyệt ngừng chân, hình như đang cân nhắc về lời anh ta nói, quả đúng như thế, trước đó hòa thượng vô danh đã nói kinh mạch trong người Mạc Phong đã đứt, nếu không tìm được bảy vị thuốc kia trong vòng bảy ngày thì cứ chuẩn bị sẵn quan tài đi.
Đương nhiên, cũng không thể đợi đến ngày thứ bảy mới gom thuốc được, như thế sẽ không còn tác dụng gì nữa.
Bây giờ đã ba ngày mà mới tìm được nhân sâm trăm năm, thậm chí phải từ bỏ cả việc tranh giành quyền đại lý mạng 5G nữa.
Chẳng lẽ cô ấy phải bán mình vì một cây cỏ Long Tiên ư?
“Đổi điều kiện đi, hoặc anh nói luôn là cần bao nhiêu tiền! Tôi mua!”, Bạch Như Nguyệt lạnh lùng nói.
Tư Đồ Yên nói: “Một tỷ!”
“Một tỷ á?”
Cô ấy trợn tròn mắt, quát khẽ: “Anh điên rồi à? Dược liệu gì mà trị giá tận một tỷ chứ?”
“Anh không cần biết, dù sao cây cỏ Long Tiên này cũng đáng giá một tỷ, hoặc em mua bằng tiền, hoặc kết hôn với anh!”
“…”
Bạch Như Nguyệt không hề do dự, lấy điện thoại ra bấm số.
“Nguyệt Nguyệt, em định gọi người tới cướp đấy à? Anh thừa nhận Nam Đô là địa bàn của nhà em, bọn anh không đấu nổi, nhưng cỏ Long Tiên này đang nằm trong tay anh, nếu anh muốn phá hủy nó thì dễ lắm! Hãy quên tên vô dụng kia đi, anh ta chỉ là một đứa con mồ côi của nhà họ Mạc mà thôi, anh ta vốn không xứng với em!”, Tư Đồ Yên kích động nói.
“Nếu nhà họ Mạc vẫn hùng mạnh như năm đó, có lẽ anh sẽ chúc phúc cho em, nhưng bây giờ anh ta bị đuổi giết khắp nơi, đừng nói là khôi phục nhà họ Mạc, ngay cả mạng mình còn không giữ nổi, sao anh ta có thể bảo vệ em được chứ?”
“…”
Nhưng Bạch Như Nguyệt vẫn không quan tâm đến anh ta, cô ấy cầm điện thoại lên, sau khi nối máy thì lạnh lùng nói: “Mang một tỷ tới đây cho tôi, tiền mặt!”
“Không có cũng phải nghĩ cách! Tôi không tin hơn năm trăm ngân hàng ở thành phố Nam Đô rộng lớn này không lấy ra được một tỷ cho tôi!”
Cô ấy bỗng cao giọng.
Nghe thấy thế, Tư Đồ Yên lập tức biến sắc. Anh ta cũng không cần nhiều tiền như thế, mà chỉ đang kích thích Bạch Như Nguyệt.
Dù sao một tỷ cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa còn là vốn lưu động, không có nhiều ngân hàng lấy ra được số tiền đó.
Đương nhiên, với sức kêu gọi của Bạch Như Nguyệt, nếu điều động hết các ngân hàng ở Nam Đô, một tỷ cũng không thành vấn đề, nhưng điều khiến Tư Đồ Yên khó chịu chính là chỉ vì Mạc Phong, cô ấy còn không thèm mặc cả nữa.
Một tỷ là một tỷ, không hề vòng vo.
Bây giờ nhà họ Mạc đã trở thành đối tượng công kích của các gia tộc lớn, họ sợ nhà họ Mạc sẽ vùng dậy rồi tính sổ với những người có liên quan tới chuyện năm đó.
Nên nhân lúc này, phải nhanh chóng giết Mạc Phong, không riêng gì gia tộc khác, ngay cả nhà họ Tư Đồ cũng quyết định như thế.
Tiếng xấu đồn xa, tuy tin tức đã bị phong tỏa nhưng các gia tộc quyền thế hàng đầu vẫn biết thân thế của Mạc Phong, thậm chí còn biết rất nhanh là đằng khác.
Các gia tộc từng để mặc anh qua lại ở Yến Kinh đều hơi hối hận vì không tiêu diệt anh từ trong trứng nước.
Tư Đồ Yên không hiểu sao Bạch Như Nguyệt vẫn muốn giúp Mạc Phong – một người gây thù chuốc oán khắp nơi như vậy.
Nếu không có sự che chở từ nhà họ Bạch, có lẽ rất nhiều người đã đến Nam Đô để giết anh diệt khẩu rồi.
Tư Đồ Yên nghiêm nghị nhìn cô ấy: “Nhà họ Bạch cũng không thể lấy ra một tỷ tiền mặt trong thời gian ngắn, anh không hiểu sao em lại phải giúp anh ta nhiều như vậy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!