Chương 549
Một người đàn ông trung niên bước xuống từ một trong hai chiếc xe việt dã.
Nếu Mạc Phong vẫn còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ nhận ra. Người tới chính là vệ sĩ của Bạch Như Nguyệt – Long Hưng Điền!
“Chúng tôi sẽ giữ người này!”, Long Hưng Điền lạnh lùng nói với đám người kia.
Đương nhiên đám người kia sẽ không đồng ý để ông ta đưa người đi chỉ với một câu nói. Để bắt được Mạc Phong bọn chúng đã bị tổn thất rất nhiều cao thủ. Khó khăn lắm mới chặn được anh ở đây, sắp bắt được rồi, tự nhiên lại có kẻ xen ngang là sao?
Người đàn ông trung niên để râu bước tới quát: “Mẹ kiếp, ông là ai? Mở miệng là đòi đưa người đi, tưởng mình là ông giời à?
Còn không cút? Nếu không lát nữa sẽ xử cả hai!”
“Ha ha, khẩu khí gớm nhỉ!”
Long Hưng Điền khẽ cong chân phải.
Vụt!
Một chưởng tung ra dội thẳng vào ngực của người đàn ông để râu phát ra tiếng kêu ầm ầm như đánh vào sắt.
“Ha ha, với chút bản lĩnh như vậy mà cũng muốn đòi người sao? Không bõ gãi ngứa cho người khác!”
Long Hưng Điền chỉ tay về phía sau hắn và cười lạnh lùng: “Quay lại nhìn phía sau đi!”
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thì thấy hai người phía sau quỳ phụp xuống ôm ngực, miệng phun ra máu. Điều càng vô lý hơn là ở tảng đá đằng sau cùng còn xuất hiện một dấu chưởng.
Mặc dù chưởng đánh không khiến người đàn ông trung niên bị thương nhưng hai tên đứng phía sau hắn thì bị đánh tới nội thương. Lẽ nào… “Cách Sơn Đả Ngưu*! Là thị vệ đại nội cung đình sao?”, người đàn ông trung niên lập tức phản ứng lại: “Ông…là người của nhà họ Bạch?”
*Cách Sơn Đả Ngưu: Chiêu thức cách ngọn núi cũng giết được trâu.
Mọi người đều biết năm đó sau khi triều Thanh diệt vong, một bộ phận lớn thị vệ đại nội đã phải đi lưu lạc khắp nơi .Có người canh giữ lăng vua rồi cũng thoát ra sau khi có một cuộc đại chiến với Tôn Điện Anh.
Thế nhưng sau đó phần lớn đều mai danh ẩn tích sống cuộc sống của những người bình thường. Chỉ có vài năm gần đây nhà họ Bạch mới bắt đầu chiêu mộ những hậu nhân của số thị vệ đại nội năm xưa thì họ mới lại xuất hiện. Hơn nữa chiếc xe của Long Hưng Điền lái từ tỉnh Tô Giang của thành phố Nam Đô tới nên người đàn ông để râu có thể đoán ra được ít nhiều Long Hưng Điền dùng cùi chỏ đánh hắn lùi xa mấy mét rồi phất ông tay áo: “Biết thì tốt!”
Chưởng đánh vừa rồi khiến cho nước da màu đồng trên người đàn ông trung niên để râu lập tức trở lại bình thường: “Hộ Giáp công của tôi…bị phá vỡ rồi sao?”
“Xì! Chút tài mọn mà cũng đòi coi là tuyệt thế kungfu. Bớt nói nhảm lại, bảo bọn chúng lùi xuống!”, Long Hưng Điền chắp tay sau lưng, trầm giọng!
Cả đám nghe thấy người nhà họ Bạch tới thì tỏ vẻ khó hiểu. Chúng cũng không biết là có nên ra tay hay không. Nhà họ Lục mà so sánh với nhà họ Bạch thì đúng là một trời một vực.
Giúp nhà họ Lục mà để đắc tội với nhà họ Bạch thì đúng là được chẳng bằng mất.
Mặc dù đám người này vẫn chưa rút lui nhưng cũng bắt đầu nhụt chí. Chỉ cần cảm thấy áp lực là họ sẽ vứt bỏ tất cả mà rời đi thôi.
“Nhà họ…Bạch thì đã làm sao? Tỉnh duyên hải và tỉnh Tô Giang vốn nước sông không phạm nước giếng. Thằng nhóc này gây rối cả khu vực duyên hải, ông cụ Lục nói là phải bắt hắn về! Nếu không được thì xử luôn!”, người đàn ông trung niên để râu hít một hơi thật sâu trầm giọng.
Một vài kẻ cầm súng xuất hiện phía sau hắn. Đó chính là những sát thủ chuyên nghiệp tới từ vùng đảo Java mà ông cụ Lục đã cử tới.
Phạch phạch!
Gần đó bỗng phát ra tiếng động cơ nhưng không giống tiếng xe hơi.
Lục Ngữ lập tức phản ứng lại và ngẩng đầu lên trời thì thấy một chiếc trực thăng màu đỏ đang bay tới.
Một thang dây từ trên được ném xuống, và có một cô gái mặc đồ trắng đang tuột xuống.
Nhìn kỹ thì đó chính là Bạch Như Nguyệt – tuyệt thế giai nhân đang nắm giữ một nửa giang sơn của vùng Nam Bộ.
Mặc dù mọi người chưa được tận mắt nhìn thấy cô ấy nhưng đã từng thấy trên báo đài, ti vi rất nhiều lần.
Người thật rõ ràng còn xinh đẹp, sắc nét hơn cả trong ảnh.
Từ trên không đáp xuống, chiếc váy mềm mại của cô bay phấp phới khiến cô ấy trông không khác gì tiên nữ hạ phàm. Phương Nam có giai nhân, tuyệt thế còn độc lập, nhìn lần một thấy chim sa cá lặn, nhìn lần hai thấy nghiêng nước nghiêng thành.
Khi cô ấy mỉm cười giống như có gió xuân phơi phới, như hoa đào nở rộ, sáng rõ như trăng đêm rằm lại rạng rỡ như ánh mắt trời tươi tắn.
“Tôi muốn người đàn ông này!”, Bạch Như Nguyệt chỉ vào Mạc Phong đang tựa vào xe và mỉm cười.
Cô ấy xinh đẹp tới mức khiến Lục Ngữ và Tống Thi Vũ thất thần. Là một vẻ đẹp khiến con gái thấy phải đỏ mặt chứ đừng nói là đàn ông.
Rất nhiều người không dám nhìn vào mắt cô ấy, vì không chỉ thấy sợ mà còn tự cảm thấy mình thật thấp kém, cảm giác không xứng được nhìn người con gái này.
“Cô…cô Bạch…không phải chúng tôi không giữ thể diện cho cô, mà là nếu thả…thả cậu ta thì chúng tôi về biết ăn nói thế nào đây!’, người đàn ông để râu tỏ ra khó xử. Cũng không biết là do căng thẳng hay là do cô gái trước mắt này quá đẹp mà hắn đến nói năng cũng trở nên lắp bắp.
Đôi mắt cô ánh lên vẻ lạnh lẽo. Cô nhướn mày khẽ cười: “Ông có ý kiến gì sao?”
“Không…không dám”, người đàn ông lực lưỡng bị chặn họng không nói nên lời.
Cũng hết cách, sự xuất hiện của Bạch Như Nguyệt luôn mang tới cảm giác khiến người khác không dám chống đối. Vì vậy có lẽ sự thành công của cô đã được định đoạt ngay từ khoảnh khắc cô sinh ra rồi.
Cô ấy quay người đi về phía Mạc Phong. Lục Ngữ lúc này đứng ngây như phỗng. Trước đó cô còn hài hước trêu đùa Mạc Phong là mơ mộng hão huyền, rằng một người như Bạch Như Nguyệt làm sao có thể tới giúp anh được.
Giờ xem ra hóa ra bản thân cô mới chính là trò cười. Bạch Như Nguyệt nhà người ta không chỉ ra tay giúp đỡ mà còn bỏ lại công việc, đích thân tới tận đây. Điều đó đủ để chứng minh mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!