Chương 540
Động tác của anh nhanh gọn, dứt khoát. Anh kéo cô gái ra phía sau và đóng cửa lại.
“Lên xe!”, Mạc Phong nói giọng bình thản, dường như không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm với hành vi cướp xe của mình.
Tống Thi Vũ thì đơ mặt: “Anh…làm gì cô ấy rồi?”
“Không có gì, đánh ngất thôi!”
“…”
Lúc này có tiếng xe gầm rú từ gần đó vọng tới.
Mạc Phong biết chắc chắn là đám người kia đang đuổi theo nên anh lập tức ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc Porsche.
Mặc dù không phải là xe đua nhưng dù sao đây cũng là một chiếc xe hơn hai triệu tệ nên khởi động chỉ mất có một giây.
Anh tăng tốc lên hai trăm kilomet, thậm chí còn có cảm giác thao tác nhanh nhạy hơn cả chiếc Audi lái trước đó.
Một đoàn xe từ phía sau chạy tới, nhìn thấy chiếc Audi đỗ bên đường bèn dừng lại.
“Người đâu?”, một người đàn ông để râu nhìn xung quanh và hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nhìn vào bên trong xe thấy trống không, đồng hồ hiện lên đã hết xăng.
Một gã đàn ông trông có vẻ hiểu biết quỳ xuống nhìn vết xe để lại trên đường rồi lập tức quay người: “Lên xe đuổi theo! Bọn chúng đổi xe rồi!”
“Đổi xe gì vậy?”, một người đàn ông trông khá thô lỗ hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Từ vết xe thì có lẽ đó là một chiếc Porsche!”
… Trên đường đi về thành phố Hổ Môn.
Có rất nhiều trạm kiểm soát, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy chiếc Porsche này thì tất cả đều cho qua.
“Kỳ lạ, sao bọn họ lại không kiểm tra chiếc xe này nhỉ!”, Mạc Phong cảm thấy nghi ngờ.
Nếu bọn họ mà chặn lại thì anh khó mà tránh khỏi va chạm.
Tống Thi Vũ trợn mắt nhìn anh: “Sao anh buồn cười thế, người ta không chặn lại thì anh thấy không vui à?”
“Không đúng, bọn họ không chặn thì chắc chắn có gì đó không ổn!”
Mạc Phong rơi vào trạng thái trầm tư. Anh càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai. Thà cứ bị đánh đấm dọc đường anh còn cảm thấy chân thực hơn lúc này.
Chuyện mà bất thường thì chắc chắn có uẩn khúc. Những gì mà thuận lợi quá thường được gài bẫy ở bên trong.
“Bởi vì bọn họ không dám chặn!”
Lúc này, có tiếng nói từ phía sau vọng tới.
Mạc Phong quay ngoắt đầu lại.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm.
Bốp!
Một cú đấm dội thẳng vào mắt anh, đau tới mức anh vội lấy tay ôm lấy, khiến chiếc xe mất lái chạy xiêu vẹo trên đường.
“Á! Cô thần kinh à! Sao lại đánh tôi!”, Mạc Phong tức giận gầm lên.
Anh không ngờ cô nàng này lại hung dữ như vậy. Nói ra tay là ra tay ngay không hề nương nhẹ.
Cô gái kia cũng không nói gì nhiều, chỉ chuẩn bị tung thêm một cú đấm nữa.
Bị chịu thiệt một lần, Mạc Phong sao có thể chịu lần hai. Anh lập tức chộp lấy cổ tay cô gái: “Đủ rồi! Cô bị làm sao thế?”
“Anh cướp xe của tôi, còn đánh ngất tôi, giờ nói tôi bị thần kinh nữa sao?”, cô gái tức giận trừng mắt khẽ quát.
Xem ra, cô gái này ghim vụ bị Mạc Phong đánh ngất.
Chiếc xe từ từ dừng lại. Với tình hình như thế này anh thực sự không dám tiếp tục lái xe nữa.
Mạc Phong dừng xe lại, xuống xe lôi cô gái về vị trí tay lái sau đó bắt cô ngồi lên đùi anh: “Ngoan ngoãn cho tôi, nếu cô còn dám ra tay thì đừng trách tôi xử cô đấy! Trông ngon như thế này mà không thưởng thức thì đúng là phí của giời!”
“Anh dám!”
“Cô nhìn xem tôi có dám không!”
Nói xong anh thò tay vào cởi đồ lót của cô gái. Động tác của anh cực kỳ nhanh và thuần thục khiến cô không kịp phản ứng.
“Đồ khốn này!”
Cô gái ôm ngực kêu lên.
Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh cũng cạn lời. Cô biết lúc này Mạc Phong không hề nói đùa, với giây phút ngàn cân treo sợi tóc thì anh làm gì có thời gian mà làm những chuyện như thế.
Trừ khi anh tình nguyện làm kẻ phong lưu cho tới chết.
“Tôi nói rồi, nếu cô còn làm loạn thì tôi sẽ không khách khí đâu!”, Mạc Phong để lộ vẻ lạnh lùng: “Lần sau sẽ tụt luôn quần của cô đấy! Không tin thì cứ thử xem!”
“Anh…”
Cô gái tức giận thở hổn hển nhưng lại không dám hét to, bởi vì cô dám chắc gã này nói được là sẽ làm được.
Mấu chốt là Mạc Phong đang chĩa một cây kim bạc về phía cổ của cô, chỉ cần cô phản kháng là cây kim sẽ đâm vào động mạch ngay.
“Đối phó với phụ nữ ấy mà, có hàng trăm cách khiến cho cô ấy trở nên ngoan ngoãn!”, anh nhếch miệng cười lạnh lùng.
Cô gái cũng không hề tỏ ra sợ hãi: “Anh có biết tôi là ai không?”
“Cô là ai?”
“Tôi là Lục Ngữ!”
“Chưa nghe thấy bao giờ!”
“…”
Nhưng Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh thì tái mặt: “Lục Ngữ sao? Là cháu gái của ông cụ Lục à?”
Lúc này Mạc Phong cũng bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, thầm nhủ mẹ kiếp sao lại gặp phải chuyện này chứ? Sao cứ dính với nhà họ Lục thế này!
“Hừ! Biết thì tốt. Nếu để tôi nói với ông nội thì các người sẽ biết thế nào là lễ hội đấy!”, Lục Ngữ trừng mắt đầy tức giận: “Đồ lưu manh, biết điều cho tôi!”
Lúc này hai tay Mạc Phong đang ôm eo cô ấy, mà đúng là eo mềm mại thật.
Tống Thi Vũ nhìn vào gương rồi kêu lên: “Lúc nào rồi mà còn đùa được! Phía sau đuổi theo rồi kìa!”
Quả đúng như vậy, nhìn vào gương chiếu hậu anh thấy mấy chục chiếc xe đang đuổi sát nút, cách chưa tới một trăm mét.
Anh cũng không do dự, cứ để Lục Ngữ ngồi lên đùi mình rồi vội vàng khởi động xe: “Ngồi chắc vào, nếu mà đụng đầu thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
Đúng là ông trời giúp mình, mắt nhắm mắt mở thế nào lại bắt được cháu gái ông cụ Lục. Đây đúng là một con át chủ bài, có cô ta trong tay, chắc chắn đám người phía sau sẽ phải kiêng dè anh thêm vài phần!
Bây giờ anh đã biết vì sao những người trên đường kia không ngăn mình lại, có lẽ vì nhận ra chiếc xe này.
“Anh lái chậm một chút! Tôi buồn nôn!”
Lục Ngữ kêu lên.
Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh cố mím môi chịu đựng, nắm chặt tay vịn trên xe, cố không hét lên để tránh khiến Mạc Phong cảm thấy áp lực hơn.
Mặc dù Lục Ngữ buồn nôn nhưng Mạc Phong không hề giảm tốc độ, thậm chí còn tăng tốc.
Bên trong chiếc xe phía sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!