Chương 535
Tầm nhìn của anh rất đỉnh, từ xa anh đã nhìn thấy một chiếc Rolls – Royce đang chạy ở ngay gần phía trước, dường như đi rất chậm. Mạc Phong chỉ cần lái với tốc độ chưa tới tám mươi kilomet một giờ, trong chưa đầy ba phút anh đã đuổi tới phía sau xe.
Hạ cửa kính xe xuống liền nhìn thấy họng súng đen thò ra từ cửa kính sau của chiếc Rolls – Royce.
Ngay tức thì, anh phi thẳng xe va chạm với chiếc Rolls – Royce, khiến xe lắc lư dữ dội, tên định nổ súng cũng bị lắc lư theo.
Trong chiếc Rolls – Royce…
Ông cụ Lục sầm mặt xuống: “Cái tên Tống Thanh Sơn vô dụng này, rồi sau này tao sẽ bắt cả nhà họ Tống phải quỳ xuống xin lỗi tao! Lại còn muốn thống lĩnh bến cảng, tao khinh!”
Tống Thi Vũ lúc này đang nằm trong lòng ông ta, quở trách: “Ông đã nói là chỉ cần tôi theo ông, ông cam đoan sẽ bảo kê địa vị của nhà họ Tống ở vùng duyên hải mà! Ông đã hứa với tôi!”
Bịch!
Ông ta túm tóc Tống Thi Vũ rồi giật mạnh: “Đúng thế! Tôi có hứa với em, nhưng nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy!
Nhà họ Tống em còn không đối phó được với thằng nhãi đấy này thì tôi sao có thể yên tâm giao bến cảng vùng duyên hải cho chứ?”
Giây trước ông ta còn không tin là Mạc Phong đang đuổi theo, nhưng vừa rồi bị xe đâm, ông ta hoàn toàn chắc chắn, ngoại trừ thằng nhãi này ra thì ai dám làm chuyện đó chứ.
Đã đặt chân tới địa bàn của mình rồi mà còn bị thằng nhãi này bám đuôi, bị truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
“Thông báo cho mọi người, gọi hết người trong gia tộc ra cho tao, nếu hôm nay tao không giết chết thằng nhãi này, tao thề tao không làm người nữa!”, vẻ mặt ông cụ Lục tối sầm xuống, tức giận quát.
Rầm!
Vừa dứt lời, chiếc Rolls – Royce bất ngờ rung chuyển.
Những người trên xe cũng nghiêng ngả, nhất là ông cụ Lục suýt chút nữa ngã lăn ra sàn xe.
“Thả người cho tôi, bằng không thì hôm nay chúng ta cá chết lưới rách!”, Mạc Phong hạ cửa kính xe, nói với đám người với ánh mắt không chút thân thiện.
Vừa nghe thấy giọng nói này, một giây trước Tống Thi Vũ vẫn còn lộ ra vẻ mặt u ám, giây sau liền nở một nụ cười: “Anh… thật sự tới rồi!”
Có lẽ cô ấy không ngờ Mạc Phong lại có thể đi từ Giang Hải đến thành phố Long Môn, sau đó từ thành phố Long Môn đuổi theo tới thành phố Hải Môn!
Dám cố chấp truy đuổi đại ca của vùng duyên hải tới tận đây!
“Thằng khốn! Hôm nay tao sẽ khiến thằng nhãi này chết không chỗ dung thân!”
Lúc này, hàng lông mày của ông cụ Lục dựng ngược lên, mày cau chặt, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận.
Vù!
Chiếc xe bất ngờ chệch hướng, lật hết bên này đến bên khác, rõ ràng là có một lốp xe bị nổ khiến xe liên tục lái chệch về một phía.
Vù vù vù!
Chiếc Rolls – Royce cồng kềnh để lại một vết lốp đen sâu trên mặt đất, sau đó dừng lại bằng cách đâm vào rào chắn.
Xe của Mạc Phong cũng dừng lại bên đường.
Đám người vội vàng mở cửa bước xuống, lúc này có bốn người xuất hiện, một tài xế, một vệ sĩ riêng, còn có ông cụ Lục và Tống Thi Vũ!
Tất cả vệ sĩ trên xe trước đó đều đã bị cử đi, chỉ còn lại một người, bất luận là thân thủ hay các tiêu chuẩn khác thì gã cũng chính là người mà ông cụ Lục tin tưởng nhất.
Người được giữ lại đến cuối mới xuất hiện có lẽ chỉ có thể là thân tín của ông cụ Lục!
“Này cậu kia! Tôi thực sự rất hâm mộ cậu đấy, tốt bụng! Dũng cảm! Hay là cậu đến chỗ làm việc đi, một năm tôi cho cậu mười triệu tệ!”, ông cụ Lục chỉ tay, nói đầy khí thế.
Lúc này, không biết là ông ta thật lòng muốn chiêu mộ Mạc Phong, hay là đang trì hoãn thời gian, nhưng vẻ mặt thành khẩn của ông ta dường như là thật.
Mười triệu tệ một năm, ngay cả người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đứng bên cạnh cũng phải sửng sốt, phản ứng này đã thể hiện rõ tiền lương một năm của gã còn chưa được đến mười triệu tệ.
Nhưng ông cụ Lục lại mở lời, cho thằng nhãi nhỏ hơn gã mười hai tuổi mười triệu tệ một năm, mẹ nó chứ đang coi thường ai thế?
Đương nhiên lúc này gã cũng không thể thể hiện ra ngoài tâm trạng bất mãn của mình, cho dù gã muốn tăng tiền lương thì cũng phải đợi ông cụ Lục giải quyết xong chuyện này đã. Nếu lát nữa bị Mạc Phong đập cho một trận tơi bời thì đừng nói đến việc đòi tăng giá, có giữ được công việc này không còn chưa chắc.
Mười triệu tệ một năm, nếu như làm trong doanh nghiệp, chắc chắn anh phải là một nhân vật cốt lõi mới được hưởng mức lương này. Ngay cả tập đoàn Kim Tư Nhã, nơi Tống Thi Vũ giữ chức vụ giám đốc mà một năm cũng chỉ được một hai triệu tệ!
Vì vậy mức lương này thực sự không hề thấp.
Phụt!
Mạc Phong nhổ nước bọt xuống đất, chế giễu: “Ông đang coi thường ai đấy? Chỉ được mười triệu tệ một năm thôi á, ông đây động đầu ngón tay một cái là kiếm được luôn, còn cần phải làm việc cho ông một năm à? Hay là thế này đi, tôi cho ông hai mươi triệu tệ một năm, địa bàn của ông để tôi tiếp quản, thế nào? Nếu thực sự không thể được thì có thể thương lượng giá cả!”
“Thằng khốn! Đừng có mà mặt trơ trán bóng như thế!”, ông cụ Lục gằn giọng nói.
Ông ta không ngờ sự ngông cuồng và lòng ham muốn của Mạc Phong lại lớn như vậy, mười triệu tệ một năm vẫn không đủ để anh thỏa mãn, hơn nữa còn muốn quyền quản lý cả vùng duyên hải!
Mặc dù vùng duyên hải không phải là khu vực lớn nhất của nhà họ Lục, nhưng một phần ba toàn bộ nền kinh tế của cả tỉnh nằm lại dưới sự kiểm soát của họ. Vả lại, cho dù khu vực này không còn nằm trong quyền kiểm soát của nhà họ Lục thì miễn là ông ta vẫn còn ở đây, ai dám không nể mặt ông ta vài phần, không tiếp đãi chu đáo chứ?
Nhưng đối với Mạc Phong mà nói, ông ta ở khu vực này chẳng khác nào con cá chết bên vệ đường, không đáng nhắc đến!
“Đây là thành phố Hải Môn! Địa bàn của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh, cậu chết là cái chắc!”
Ông cụ Lục tức giận nói mà lồng ngực lên xuống dữ dội.
Vù!
Ngay khi bóng đen lướt qua, trong tích tắc, chân của ông cụ Lục bị nhấc khỏi mặt đất.
Mạc Phong bóp cổ ông ta thật chặt, nhấc ông ta lên: “Thế à? Nhưng sự sống chết của ông vẫn còn nằm trong tay tôi đây này!
Tôi mà không vui thì nhà họ Lục cũng chẳng còn cơ hội tiếp tục tồn tại ở vùng duyên hải đâu!”
Ngông cuồng!
Kiêu ngạo và độc đoán, nhìn đời bằng nửa con mắt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!