Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 507

“Anh Dương! Tôi xin anh, xin anh cứu lấy tôi với! Cứu tôi với!”, người đàn ông béo mập bò tới, ôm chặt đùi của Trần Minh Dương mà cầu xin.

Thế nhưng hắn lại bị đạp ra không thương tiếc. Lúc này Trần Minh Dương nhất định phải phân biệt phải trái rõ ràng, lập tức vạch ranh giới với tên này để nếu nhà họ Tống có truy hỏi thì ít ra hắn đã cự tuyệt rồi.

“Kéo ra, đánh gãy một bên tay, một bên chân của hắn!”, Trần Minh Dương thản nhiên nói.

Mắy tên đàn em đứng bên cạnh cũng lộ vẻ khó xử: “Anh Dương, anh định ra tay thật ạ?”

“Có phải giải quyết cả đám chúng mày luôn, chúng mày mới vừa lòng đúng không?”

Đám đàn em sợ tới mức kéo người đàn ông trung niên béo ục ịch vào phòng trong cùng của quán bar.

Tống Tư Tư chứng kiến cảnh này, không khỏi nhìn chằm chằm vào Trần Minh Dương, nói: “Chú Dương, thế này… không ổn đâu nhỉ?”

“Kẻ ác không đáng được thông cảm. Hắn có ngày hôm nay là đúng tội đúng người, cũng có thể coi như là trả nợ cho số tội lỗi hắn đã gây ra trước đây!”, Mạc Phong nắm lây cổ tay cô nhóc, trầm giọng nói.

Trần Dương Minh cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, người anh em này nói đúng đấy, loại người như hắn phải dạy cho một bài học. Bằng không, lần nào hắn cũng gây chuyện trong quán bar của tôi như vậy, khác nào một con chuột chuyên phá phách chứ! Thật ra, tôi muốn cho hắn một trận từ lâu rồi, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp!”

Khóe miệng Mạc Phong khẽ nhếch, lạnh lùng cười: “Cơ hội này hoàn mỹ quá đấy chứ. Cô gái mà hắn tán ở quán bar lúc trước chắc là anh cũng chơi rồi, đúng chứ? Đừng nói là anh không tham gia, tôi ghét nhất là loại người nói dối đấy!”

Vừa dứt lời, nắm đắm của anh đã giơ lên trên không nhưng lại không rơi xuống.

Nắm đắm doạ cho Trần Minh Dương sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, hắn vội vàng cười khổ nói: “Cũng là do lúc đó tôi hồ đồ, tôi bảo đảm sẽ không tái phạm nữa. Nếu tái phạm thì anh đánh chết tôi cũng được!”

“Tôi không có thời gian quan tâm đến anh. Trời sinh có luân hồi, tạo quá nhiều nghiệp thì kiểu gì cũng có người xử lý thôi!”, Mạc Phong giễu cọt, lạnh lùng trừng mắt hắn.

Giống như người đàn ông trung niên béo say rượu hôm nay, có lẽ hắn cả đời cũng không bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình lại dính vào chuyện như vậy!

Vốn dĩ bước ra đời đã tiềm ẩn nhiều rủi ro, nguy hiểm. Làm gì có chuyện gần bùn mà không vấy bùn!

Trần Minh Dương lau mồ hôi lạnh, cúi đầu, sau đó lại khiêm tốn gật đầu lần nữa: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, sau này tôi nhất định sẽ làm ăn chân chính! Cô Tống, anh ta là gì của cô?”

Trong nháy mắt, hắn nhanh chóng chuyền đề tài sang Tống Tư Tư. Cô nắm lấy cánh tay Mạc Phong, mỉm cười: “Bạn của tôi!”

“Bạn à? Tốt… tốt quá…”, hắn vừa nói vừa nở một nụ cười gượng gạo.

Bạn bình thường mà lại thân thiết như vậy sao?

Nếu là quan hệ nam nữ, vậy thì tên này chẳng phải là con rễ nhà họ Tống à? Nếu hôm nay đắc tội với anh ta mà không hoà giải được chuyện này, thì chẳng phải sau này rất dễ bị tóm đằng chuôi sao?

Nghĩ đến đây, hắn lập tức lấy từ trong túi ra một tắm chỉ phiếu, vội vàng viết trên đó một con số, nhưng sau khi dừng bút lại thêm một số “0” vào, có lẽ là vì cảm thấy tiền hơi ít.

“Chuyện của ngày hôm nay tôi thật sự thầy rất xấu hổ, đây là một chút thành ý của tôi, anh nhất định phải nhận lấy đấy, bằng không, tối nay tôi không tài nào ngủ ngon được!”, Trần Minh Dương nhanh chóng nhét chi phiếu vào tay Mạc Phong, nài nỉ anh nhận lấy.

Tên tổ tông này nếu không chịu nhận thì có nghĩa là sẽ không tha cho hắn, bản thân anh đã có công phu, nếu thêm một tầng quan hệ với nhà họ Tống, ở thành phố Long Môn này thì ai dám chọc vào anh chứ?

Mạc Phong cũng không phải tay lơ mơ, anh nhét ngay chỉ phiếu vào túi, có tiền mà không kiếm thì đúng là trời không dung đất không tha!

Dù sao cũng chẳng phải do anh ép buộc hắn, người ta đã chủ động đưa cơ mà, trách anh sao được?

Sau khi nhận được chỉ phiếu, thấy hắn đưa hẳn một triệu tệ, Mạc Phong không khỏi nhíu mày, anh cứ nghĩ nhiều lắm thì cũng chỉ đưa hai ba trăm nghìn tệ thôi.

Lúc đầu hắn viết một trăm nghìn tệ, chắc chắn là lại nhớ tới lúc trước khi đưa năm trăm nghìn tệ Mạc Phong lại nói là xúc phạm anh ta, cho nên liền thêm một con số “0” vào cuối!

Một triệu tệ đối với một quán bar ở thành phố hạng ba, sẽ mắt ít nhất ba tháng để kiếm lại tất cả, tức là trong ba tháng tới, quán bar Space sẽ lỗ trắng mà không thu được chút lợi nhuận nào.

“Cái này…”, Mạc Phong cũng có chút ngại ngùng mà vò đầu, hôm nay anh uống rượu ngoại nhiều như vậy, chỉ riêng tiền rượu ít nhất cũng phải ba mươi đến năm mươi nghìn tệ, hơn nữa còn ở quán người ta đánh khách. Hắn không những không thu tiền rượu mà còn đưa cho anh một triệu tệ.

Đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống mà, hóa ra trên đời này thực sự có bữa ăn miễn phí đấy chứ, hôm nay anh đã được mở mang tầm mắt.

Trần Minh Dương thấy Mạc Phong do dự liền tưởng rằng anh chê ít, thế là hắn lập tức viết một tắm chi phiếu khác rồi đưa cho anh, thêm một triệu tệ nữa!

“Cái này…!”, anh càng không nói nên lời.

Nhìn thấy Mạc Phong vẫn đang nhíu mày, Trần Minh Dương vừa khóc vừa than: “Đại ca giơ cao đánh khẽ đi mà, quán nhỏ của tôi nào có tiền mấy đâu. Xin anh nhận lấy coi như chút tiền vặt mua thuốc lá, chuyện này coi như chấm dứt tại đây!”

Hắn liên tục nháy với Tống Tư Tư bằng ánh mắt van nài.

Nếu còn không hài lòng, hắn thực sự phải bán luôn quán bar mắt.

“Chú, cũng đủ rồi mà!”, Tống Tư Tư nói nhỏ, kéo ống tay áo của anh.

Mạc Phong ho nhẹ một tiếng: “Được rồi! Vì nễ mặt Tư Tư, chuyện ngày hôm nay chấm dứt tại đây đi, tôi hi vọng anh rút ra được bài học. Mà này, môi trường quán bar của anh không được ổn đâu, anh chỉnh đốn lại đi, một thời gian sau tôi lại đến tiếp!”

Đương nhiên rồi, câu nói này chỉ mang tính chất nói cho có thôi, đến khi anh giải quyết xong chuyện, có khi cả đời này cũng không đến thành phố Long Môn nữa.

Trần Minh Dương nghe xong liền vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại một lượt, hai người đi thong thả nhé!”

“Được rồi, đừng tiễn nữa! Anh đi làm việc đi!”, anh xua tay, cười mỉa.

Sau đó anh nhanh chóng dẫn Tống Tư Tư rời khỏi quán bar, Mạc Phong thật sự không nhịn được nữa, rất muốn tìm một nơi để được cười sảng khoái một trận.

Bây giờ kiếm tiền dễ quá nhỉ?

Ra khỏi quán bar, hai người nhìn nhau, sau đó bật cười.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!