Chương 505
Nghe thấy tiếng hét của Tống Tư Tư, người đàn ông mập kia phá lên cười: “Gọi chú á, gọi bố cũng vô ích thôi, lát nữa tao sẽ cho mày…”
Rầm!
Người đàn ông mập – cũng chính là anh Lạc còn chưa nói xong thì đã bay thẳng đi, rơi xuống giữa sàn nhảy.
Khi hắn bay đi, răng cửa cũng văng tung tóe, máu bắn tứ tung.
“Đồ mập chết tiệt! Lớn tuổi thế rồi mà vẫn không biết xấu hổ, tôi rất nghi ngờ liệu ông có tha cho con gái mình không đấy!”, Mạc Phong đứng ở sàn nhảy, huơ nắm tay.
Hai cô gái vừa được Mạc Phong ôm đều trợn tròn mắt, một giây trước anh vẫn liếc mắt đưa tình với họ, sao một giây sau đã biến mắt rồi?
Anh quay đầu lại, trừng mắt nhìn hai tên đàn ông vạm vỡ đang kéo Tống Tư Tư bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Họ lập tức buông lỏng tay.
“Chú! Tôi cứ tưởng chú sẽ kệ tôi cơ!”, Tống Tư Tư vội bước đến kéo tay anh, nghẹn ngào nói.
Thầy cô ta như thế, Mạc Phong cũng đau đầu, lúc này anh lấy đâu ra thời gian để dỗ cô ta chứ: “Đúng là phiền thật đấy! Đã bảo cô về nhà làm bài đi rồi, cứ đòi đến quán bar cơ, nếu tôi không ở đây, cô tha hồ khóc nhé!”
“Đã thế rồi mà chú còn mắng tôi à!”, cô ta ôm chặt lấy tay Mạc Phong với vẻ ấm ức.
Mạc Phong không khỏi thở dài, lắc đầu với vẻ bắt đắc dĩ, đúng là tạo nghiệp! Sao anh lại chọc phải cô gái này nhỉ, lát nữa phải đuổi cô ta đi, chứ bị bám lấy thì rắc rối lắm!
Lúc này, anh Lạc vừa bị đá bay chậm rãi bò dậy: “Mẹ kiếp, ai vừa đánh tao!”
“Tôi đánh đấy!”, Mạc Phong quát khẽ.
Người đàn ông trung niên mập mạp căm tức nhìn anh, nhỗ máu ra, trong máu còn lẫn hai cái răng nữa.
“Được lắm! Thằng ranh, nếu hôm nay mày có thể ra khỏi đây thì tao sẽ làm cháu mày!”
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Cháu ngoan, sinh được cháu là bố cháu nợ cả thế giới đấy, lẽ ra không nên có cháu mới phải nhỉ?”
Phụt!
Người đàn ông kia tức sùi bọt mép.
Hắn không đánh lại, cũng chẳng chửi lại Mạc Phong!
“Chú mắng hơi ác thì phải?”, Tống Tư Tư núp sau lưng Mạc Phong, kéo tay áo anh, cười xấu xa.
Ác á? Cô nhóc này quên chuyện mình suýt bị người ta sỉ nhục rồi à?
“Nếu không ác, đất nước sẽ loạn ngay!”, Mạc Phong hơi nhếch môi, châm thuốc rồi rít sâu một hơi: “Tôi không phải anh hùng rộng lượng vô biên, tôi vốn xấu xa, hống hách vô đối!”
Tống Tư Tư nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt sáng lắp lánh: “Chú, trông chú cũng đẹp trai đấy, chú đã có bạn gái chưa?”
Nghe tháy thế, Mạc Phong thầm kêu không ổn.
Lại làm màu quá đà rồi, mấy cô nhóc kiểu này thích đàn ông hành hiệp trượng nghĩa lắm.
Mạc Phong búng trán cô ta: “Nghĩ gì thế? Có bạn gái hay không thì liên quan gì tới cô, đến lúc đi rồi!”
“Ò…”, Tống Tư Tư ấm ức xoa trán.
Cô ta ngoan ngoãn theo sau Mạc Phong, thật ra họ đi chưa được bao xa, đã có rất nhiều người liên tục lao ra khỏi quán bar rồi.
Đó đều là những tên côn đồ cao lớn, chắc quán bar này thuộc phe phái nào đó đây, hơn nữa quá nửa anh Lạc có quan hệ với thế lực đằng sau quán bar này, bằng không hắn cũng không dám làm bậy ở đây, liên tục trêu ghẹo học sinh nữ như thế.
Chắc chắn những người hay xuất hiện ở quán bar đều thuộc loại có thân phận, họ phải qua lại với người ở nơi hỗn loạn này, làm gì có chuyện chỉ là người bình thường chứ.
“Chú… Chuyện này… Làm sao bây giờ… Hay tôi gọi cho bố tôi nhé?”, Tống Tư Tư nắm cánh tay anh, lo lắng hỏi.
Mạc Phong quay đầu lườm cô ta, tức giận nói: “Bình tĩnh lại đi, nếu bố cô biết cô đi với tôi thì ông ta sẽ nghĩ gì? Khó giải thích rõ lắm!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cứ núp sau tôi, đừng chạy lung tung!”
Khoảng ba mươi mấy tên đàn em lao ra từ trên tầng và các góc của đại sảnh.
“Chính là thằng nhãi đó! Đánh nó cho tôi!”, một tên đàn ông vạm vỡ chỉ vào Mạc Phong, tức giận quát, đám người chưa biết rõ tình hình kia lập tức xông lên.
Những người còn lại trong quán bar đều sợ đến mức ôm đầu, ngồi xổm trong góc khuất, nhưng cũng có những kẻ lợi dụng cơ hội này để giở trò.
Mạc Phong đầy Tống Tư Tư ra sau, cô ta vừa hay ngồi xuống ghề sofa.
Anh tháo hộp đàn xuống, đặt sang bên cạnh: “Coi kỹ đồ của tôi nhé!”
“Chú này! Chú đánh nỗi không thế?”
Mạc Phong mặc kệ cô ta, đối đầu với đám người.
Nắm đắm của anh khiến trời đất rung chuyển, không thể miêu tả hết sự hồng hách và ngạo nghễ trong đót Anh thích đánh nhau! Nhất là khi trong lòng có chuyện bực bội, hơn nữa vừa uống rượu xong, đánh nhau có thể giúp thần kinh căng thẳng của anh được thả lỏng.
Đối với anh, đánh một người hay ba mươi người cũng không khác biệt gì hết, chỉ cần anh vẫn đứng thì sẽ không bao giờ quỳ xuống van xin!
Rằm!
Tiếng nỗ vang lên trong đại sảnh, tiếng chai rượu vỡ vang lên liên tục.
Rất nhiều người sợ tới mức co rúm dưới gầm bàn hoặc gầm ghế sofa, chỉ mình Tống Tư Tư ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy Mạc Phong đá bay một tên đàn ông vạm vỡ.
Nắm đắm của anh tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp giữa không trung.
Rắc!
Tuy tiếng nhạc đang quanh quẫn trong đại sảnh nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng tay bị trật khớp.
BAN Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu đó nghe vô cùng sợ hãi, dường như chàng trai đang đứng trước mặt họ là ác ma đến từ địa ngục chứ không phải con người vậy!
Bóng dáng Mạc Phong giữa đám người đã in hằn vào đầu Tống Tư Tư, anh tựa như hiệp khách xách kiếm du ngoạn giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp, không quên tạo dáng đẹp trai khi làm màu.
Rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!