Chương 477:
Đúng lúc Mạc Phong đang ngắn người, chuẩn bị mở chiếc hộp ra, thì nhân viên kiểm tra an ninh lại thúc giục anh nhanh chóng rời đi.
“Hả? Không phải bảo tôi à2”, anh sững sờ ngẩng đầu lên và bối rối hỏi.
Nhân viên kiểm tra an ninh ra hiệu cho một ông chú trung niên phía sau và trầm giọng nói: “Này chú, phiền chú mở túi ra, chúng tôi phải kiểm tra một chút!”
Lúc này Mạc Phong mới chú ý thấy có một ông chú trung niên đang đứng phía sau, đối mặt với câu hỏi của nhân viên kiểm tra an ninh, ông ta tỏ vẻ hoảng sợ và lo lắng.
Bất chợt!
Ông ta lập tức bỏ chạy, vượt qua những người đang đi lại trong sân bay, nhưng vừa chạy ra ngoài được vài bước thì đã bị nhân viên bảo vệ đè xuống đất.
Họ mở túi ra thì phát hiện bên trong có dao khống chế, cồn và trong đế giày của người đàn ông trung niên còn phát hiện được một túi bột màu trắng.
Ông ta bị bắt đi ngay taại chỗ, Mạc Phong nhìn thấy vậy cũng phải sững sờ, anh như thế này cũng xem như là sống sót trong nguy hiểm.
Phải nói rằng lá bùa này thực sự hữu dụng, anh lập tức vác kiếm đi về phía phòng chờ, từ Giang Hải đến Nam Đô cũng phải bay mắt hai tiếng đồng hồ.
Lên máy bay, Mạc Phong liền tìm một chỗ để ngủ, nhưng tiếng ồn trên máy bay quá lớn, khiến anh không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Anh không để ý rằng có một cô gái mặc váy xanh nhạt bên cạnh vẫn đang lén lút theo dõi anh.
Mạc Phong nheo mắt, tựa đầu vào cửa số nhìn ra bên ngoài, anh nhìn mây trắng như tuyết và bất chợt ngắn ra.
“Trông cũng khá đẹp trai đấy, có cảm giác giống như một hoàng tử nhỏ sầu muộn!”, cô gái nhìn trộm anh lầm bẩm.
Đúng lúc cô gái đang lén nhìn thì Mạc Phong quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm đó dường như nhìn xuyên thấu được nội tâm của cô gái thông qua đôi mắt của cô ấy.
“Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, rất nguy hiểm đó!”, anh khẽ nhếch miệng lên, đầu vẫn nghiêng sang một bên và nói.
Cô gái lập tức đỏ bừng mặt, vừa ngại vừa giận trừng mắt nhìn anh: “Nguy hiểm gì chứ?”
“Bởi vì tôi sợ em sẽ yêu tôi mất!”
Phụt!
Ngay cả nuốt nước bọt cũng có thể bị nghẹn, bình thường chắc chẳng có chuyện gì càng bi thảm hơn chuyện này nữa.
“Nhìn đi! Tôi đã nói rồi đấy nhé, cứ nhìn tôi chằm chằm là sẽ xảy ra chuyện đấy!”, Mạc Phong hờ hững nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ như là ‘tôi đã cảnh báo trước rồi đấy”.
Đàn ông xấu cũng phải xấu đến mức vừa phải, cái mà phụ nữ chính là thích cảm giác kích thích như vậy.
Rõ ràng cô gái này có chút hứng thú với Mạc Phong: “Tôi tên là Ngũ Hân Duyệt, có thể làm bạn với chú được không?”
“Không có hứng, tôi lớn tuổi rồi, không vướng vào tình ái được nữa! Hơn nữa…tôi không thích trẻ vị thành niên!”, anh quay đầu lại và liếc nhìn cô gái mỉm cười nói.
Không có gì để nói cả, trông cô gái khá ngây thơ, có cảm giác giống như cô em gái bên nhà hàng xóm, hơn nữa khuôn mặt nhỏ bé mũm mĩm còn mang nét của trẻ con, trông khá dễ thương, có thể khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy muốn bảo vệ.
Ngũ Hân Duyệt trực tiếp tháo dây an toàn của mình ra và đi đến chỗ trống bên cạnh Mạc Phong: “Chú, chú nói chú già thế này rồi, tỏ vẻ ngầu như thế chưa từng bị ăn đánh sao?”
“Ăn đánh? Xin lỗi, tôi lớn ngần này rồi, trước giờ tỏ vẻ ngầu chưa từng bị ăn đánh bao giờ!”, anh nhướng mày nói với vẻ đầy đắc ý.
Đúng lúc này, một thanh niên sải bước đi tới vị trí hạng phổ thông, nhìn xung quanh và kêu lên: “Duyệt Duyệt! Sao em lại chạy đến tận đây vậy, làm anh kiếm em cả nửa ngày!”
“Anh không nhìn thấy sao? Tôi không muốn ngồi cùng anh! Anh ngồi khoang hạng nhất của anh, tôi ngồi hạng phổ thông của tôi! Còn nữa Vương Khôn, đừng gọi tôi trìu mến như vậy, chúng ta không thân thiết gì cả!”, Ngũ Hân Duyệt trừng mắt nhìn gã đó và giận dữ nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phòng lên lúc tức giận trông càng đáng yêu.
Người thanh niên vẫn mang theo nụ cười trên mặt: “Duyệt Duyệt, đừng giỡn nữa, người nhà em đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi, hơn nữa anh cũng đã theo đuổi em lâu như vậy rồi, chắc là đủ rồi chứ?”
Nhìn thấy Ngũ Hân Duyệt cứ sà tới bên cạnh Mạc Phong, hắn chợt cảm thấy rất khó chịu: “Này người anh em, nhường chỗ cái coil”
Đáng tiếc là Mạc Phong không hề để ý tới hắn, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn lầy một cái.
Vẫn với bộ dạng ngạo nghễ như trước, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã bay gần một giờ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tới Nam Đôi Trước sự thờ ơ của anh chàng này, nam thanh niên lập tức nỗi giận, hắn móc trong túi ra hai nghìn tệ tiền mặt, đập vào ngực Mạc Phong: “Tôi mua vị trí này, cút sang một bên! Đừng có cản trở tôi và bạn gái tôi làm việc!”
Hắn cố tình nhắn mạnh hai từ “làm việc”, khuôn mặt xinh đẹp của Ngũ Hân Duyệt càng đỏ bừng: “Vương Khôn, anh ngậm miệng lại cho tôi!”
Lúc này Mạc Phong mới lười biếng đảo mắt, mắp máy môi, và chỉ nói một chữ: “Cút!”
Bùm!
Một số hành khách ngồi cạnh anh lập tức hóng hớt.
“Chà! Cậu này có phải bị ngốc rồi hay không? Đổi vị trí thôi mà được nhiều tiền như vậy, sao lại không đổi chứ?”
“Tầm thường! Đàn ông không khom lưng vì năm đấu gạo, như thế mới gọi là có khí phách chứ!”
“Đẹp trai thì đáng bao nhiêu tiền? Nếu là tôi, chắc chắn tôi nhận luôn, tranh phụ nữ với người có tiền chỉ tổ thiệt thân. Người ta ngồi khoang hạng nhất, cậu ta ngồi khoang phổ thông, có thể so sánh được với nhau sao?”
“Người nghèo thì ra đường cũng không ai thèm đoái hoài đến, kẻ giàu thì dù ở trong núi sâu cũng có người nhận bà con xa. Không tin anh để ý trong tiệc rượu mà xem, người ta chỉ mời người có tiền uống thôi! Hầy…cuộc sống không hề dễ dàng, mấy nghìn tệ bằng cả tháng lương của tôi rồi!”
Cảm giác ngầu này khiến Ngũ Hân Duyệt càng thêm tò mò, anh chàng này thực sự rất ngông, không hề cho người khác thể diện.
Nhà Vương Khôn ở Nam Đô cũng được xem là có chút thế lực, vừa rồi cô ấy cũng chỉ là nhất thời tò mò tại sao anh chàng này lại mang đến cho người ta một cảm giác ngầu, không cần biết đến ai như thế. Nào nhờ lại khiến anh gặp phải rắc rối như thế này.
“Ô hô! Người anh em cũng ngông nghênh quá nhỉ, cua người phụ nữ của tôi à, lại còn dám vênh mặt lên với tôi, chán sống rồi hay sao? Đưa tiền cho anh vì không muốn làm tổn hại đến lòng tự trọng của anh, nếu không phải nễ tình trên máy bay nhiều người như thế thì tôi đã cho anh một trận rồi. Lại còn tỏ vẻ ngầu phải không? Có giỏi cứ đến Nam Đô thử xeml”
Rầm!
Trong nháy mắt, Vương Khôn đã bị bay ra và ngã rằm vào cánh cửa máy bay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!