Chương 472
Viên đan dược này có màu tím. Thực ra có rất nhiều thứ có thể nhìn màu sắc của chúng đề phân biệt chúng tốt hay xấu.
Trước đây hoàng đề thích màu vàng, nên thường mạc áo vàng tơ lụa. Những người bình thường không được phép dùng màu sắc đó. Nhưng những người từng chơi game sẽ biết cao hơn màu vàng một cấp chính là màu tím.
Màu sắc này từng tượng trưng cho hoàng quyền nhưng chính vì những thứ có màu tím không dễ tạo ra nên khắp nơi đều sử dụng màu vàng. Và thế là màu vàng dần trở thành màu của hoàng quyền.
Những đan dược trước đây Mạc Phong thấy thường có màu vàng, xanh lục chứ chưa bao giờ thấy màu tím!
“Đây là gì ạ?”, anh hỏi với vẻ nghỉ ngờ.
Gần đây ông cụ thường nói có người xông vào chỗ ở của mình, lẽ nào lại là người của Bạch Như Nguyệt?
Có lẽ ông không còn chịu nổi cô nhóc đó nữa nên định thỏa hiệp.
“Thanh Phong đan, em trai của Bạch Như Nguyệt mắc bệnh thần kinh suy yếu tổng hợp rất hiếm gặp, cũng không biết nghe ai mà biết ông ở Giang Hải. Gần đây thật phiền chết đi được. Cách dăm ba bữa lại có người tới, nếu tiếp tục như vậy thì lão phu khéo phải đổi chỗ thật!”, ông cụ thở dài cười bắt lực: “Nghe nói cô nhóc Bạch Như Nguyệt xinh đẹp lắm, cháu giúp ông đi một chuyến. Nếu được ngủ với con bé thì đủ để cháu nói khoác cả đời này đấy!”
Mạc Phong tối sầm mặt. Bạch Như Nguyệt ở Nam Đô là người phụ nữ như thế nào chứ? Anh chỉ có gan nghĩ trộm chứ không có gan làm.
Một nửa giang sơn vùng phía Nam đều phải nể mặt nhà họ Bạch. Nếu mà không cưa được thì chỉ dính đầy phiền phức, sau này sao có thể sống nỗi ở Giang Hải.
Nếu bị cô gái này áp chế tài vào kinh tế thì bao nhiêu nỗ lực của Mạc Phong sẽ nỗ như bong bóng xà phòng mắt.
Nói nhà họ Bạch là đại gia số một cũng không ngoa. Hơn nữa ông cụ Bạch còn từng là tướng soái.
Nên sức ảnh hưởng của ông cụ vẫn còn rất lớn. Những chức vụ quan trọng trong quân đội đều là thuộc hạ của ông cụ hoặc là đích thân người nhà họ Bạch đảm nhiệm.
Nhà họ Bạch là hào môn hạng nhát, địa vị còn vượt xa cả nhà họ Diệp.
Với người phụ nữ như vậy anh không dám động vào. Dù có ngủ thật thì cũng chỉ gây ra phiền phức kinh khủng hơn mà thôi.
“Thôi ạ, cháu vẫn biết ai thì nên đụng vào ai thì không nên. Bạch Như Nguyệt là ai chứ, là phượng hoàng.
Đừng nói là một đêm, chỉ cần gặp thôi cũng đủ phê rồi!, Mạc Phong phất tay cười khổ.
Không những Bạch Như Nguyệt vô cùng đẳng cấp mà đến ngay cả những người đang theo đuổi cô ấy, Mạc Phong cũng không dám động vào.
Về cơ bản những người đàn ông dám theo đuổi Bạch Như Nguyệt ít nhất cũng phải có xuất phát điểm là hào môn hạng ba. Cả ba đại gia tộc ở Giang Hải cộng lại cũng chỉ đủ để trở thành một gia tộc hạng ba như vậy thôi.
Thường Vân Sam trợn mắt với anh: “Đúng là đồ kém tắm. Không có nổi sự phong độ của ông mày năm xưa. Ông mày trước đây ấy mà…!Ây ấy, đừng đi như vậy chứ!”
Nghe thấy vậy Mạc Phong biết ngay là ông cụ định chém gió.
“Cháu còn có việc nên đi trước ạ. Đợi cháu trở về sẽ lại tìm tới ông uống rượu. Anh bước đi phất tay mà không buồn quay đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Thường Vân Sam bỗng chìm vào im lặng.
Vụt.
Ông bắn một hòn đã đập trúng cây hoa hòe khiến nó rung lên.
Hai chiếc lá rơi xuống.
Ông chỉ tay khẽ lầm bằm: “Thằng nhóc này, chuyến đi này có lẽ là biến cố trong đời cháu đấy. Yên Chỉ có một đứa con như vậy cũng đủ đề yên tâm rồi!”
Sau đó ông bật cười ha ha: “Rồng ra khỏi biển, hỗ xuống núi, quân lang nỗi giận vì hồng nhan, hồng nhan lưu luyến không nỡ rời! Buồn thay hay là may thay đây!”
Rằm!
Ông phát tay, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.
Rời khỏi nhà ông cụ, Mạc Phong định lái xe đi tới vùng núi phía sau.
Uy lực của kiếm pháp Long Tuyền quá mạnh, vừa rồi Thường Vân Sam mới chỉ dùng một nửa công lực mà suýt nữa đã phá hủy cả khoảng sân rồi.
Anh tìm một vị trí rộng rãi ở khu núi phía sau và cũng nhặt một cành cây vừa tay lên để luyện tập. Ông cụ có thể dùng cành cây thi triển một cách tự nhiên, hơn nữa hiệu quả không hề thấp hơn so với việc dùng một món bảo bối.
Anh cầm cành cây trong tay, trong đầu hiện lên toàn bộ đường kiếm vừa nãy ông cụ thi triển.
Vụt!
Dưới chân anh vang lên tiếng gió, bụi cát bay mù mịt, cành cây trong tay bắt đầu lướt đi.
Chạng vạng.
Bên trong biệt thự Nam Sơn.
Mấy cô gái vây lại thảo luận. Giai đoạn vừa qua toàn là Mạc Phong chăm lo việc ăn uống cho họ nên muốn nấu cho anh một bữa ăn ngon.
Đương nhiên ngoài Bạch Doanh – cô gái chỉ biết ăn ra thì hầu như những cô gái khác đều bận rộn trong bếp.
Đến ngay cả Diệp Đông Thanh vừa tới hôm qua cũng vào bếp phụ giúp.
Lúc này bỗng có tiếng sao du dương từ ngoài vọng vào.
Lúc mới nghe thì thấy thật hay và rung động nhưng nghe lâu thì cảm thấy mệt mỏi và chếnh choáng.
An Nhiên khẽ day thái dương lầm bầm: “Chị Thu Nghi, đầu em bỗng đau quái!”
“Tôi cũng vậy, chóng mặt quá. Sao lại cảm giác như trần nhà đang xoay chuyển vậy!”, cái xẻng đảo đồ ăn trong tay Mục Thu Nghỉ rơi xuống đất, cả người cô cũng đỗ gục.
Thương Hồng cũng vội dựa vào tường. Thần kinh của cô vững hơn mấy người kia nhiều.
Bạch Doanh ngồi trong phòng khách cũng day trán: “Đồ khốn! Lẽ nào không biết bổn cô nương đang ở đây sao?”
“Tiếng sáo này là vì cô sao?”, Thương Hồng dựa vào cửa, lắc đầu với vẻ choáng váng.
Bạch Doanh lập tức đứng dậy, mở cửa chạy ra ngoài. Vừa bước ra khỏi biệt thự thì cô ta đã thấy một bóng hình màu đen đang đứng trên cành cây phía đối diện.
Mái tóc màu trắng cùng với bộ trang phục màu đen, ngũ quan đẹp như tượng tạc.
“Vưu Giai Hàng! Anh câm miệng lại cho tôi!”
Thu hồi!
Tiếng sao lập tức dừng lại. Mấy người trong nhà đều đổ rạp vì tiếng sáo. Đến cả Thương Hồng cũng không ngoại lệ.