Chương 349: Nếu bị lừa thì mắt sạch rồi.
Rõ ràng là đám đông không tin lời Mạc Phong. Thôn Thập Lý nỗi tiếng là nghèo trong huyện An Dương.
Muốn ra khỏi núi thì phải trèo đèo năm giờ đồng hồ. Dù có xuống núi đi đường sông thì cũng từng đó thời gian.
Thậm chí rất nhiều người chưa từng ra khỏi núi. Họ đi xa nhất cũng là tới thị trấn, có người còn chưa đi ra huyện bao giờ chứ đứng nói là đi tới Giang Hải, Thanh Châu — những thành phố lớn.
Nếu là thời chiến loạn thì đây chính là một nơi để tránh súng đạn rất tốt. Nhưng giờ tới thời hòa bình, người dân cũng không chịu tiếp nhận những tư tưởng tiến bộ từ bên ngoài.
“Về nhà với mẹ, về mẹ dạy dỗ cho một trận!”, người phụ nữ trung niên kéo tay Tống Giai Âm, trầm giọng.
Tống Giai Âm nhìn mẹ với vẻ hoang mang: “Mẹ, sao thế ạ?”
Mạc Phong cũng xách đồ rảo bước đi theo. Nhưng khi đi ngang qua Vương Thiết Trụ thì anh bước chậm lại.
“Theo sát vào, nhưng mà cô gái này, ông lấy chắc rồi!”, Vương Thiết Trụ cười lạnh lùng.
Anh chỉ nhún vai cười thản nhiên: “Vậy phải xem bản lĩnh của cậu rồi!”
Nói xong anh sải bước đi theo Tống Giai Âm rời đi.
Đám người thấy Vương Thiết Trụ và Mạc Phong nói chuyện thì vây lấy.
“Sao thế? Cậu quen người thanh niên đó à?”, một ông cụ đứng cạnh hỏi.
Vương Thiết Trụ khoanh tay hừ giọng: “Từng chào hỏi, đừng thấy ra dáng mà lầm, thực ra là kẻ chuyên đi lừa tiền của các cô gái, không chừng Tiểu Âm đã bị lừa hết sạch rồi đấy! Hơn nữa tối qua bọn họ còn ngủ chung phòng!”
“Hả! Mọi người xem giờ con gái chẳng biết tự trọng là gì, sau này ai dám lấy con bé đó nữa, sớm đã không còn trong trắng nữa rồi!”
“Đúng vậy, đúng là khiến nhà ông Tống mắt mặt! Lúc trước tôi còn định giới thiệu con bé đó cho thằng con trai nhà tôi cơ đấy!”
“Thôi thôi, cái đức tính với cái bộ dạng ngốc nghéch của thằng ấy, người ta chẳng thèm đâu!”
Mạc Phong cùng hai mẹ con đi mấy vòng mới tới một cái sân. Cái sân không lớn lắm, một ngôi nhà ba phòng với một phòng khách nho nhỏ.
Trong sân nuôi rất nhiều gà vịt, còn có cả một con chó màu xám, thấy Tống Giai Âm quay về nên nó vui mừng lắm.
Nhưng khi nhìn thấy Mạc Phong thì nó gầm gừ, rồi cảnh giác ngửi ngửi ống quần anh.
“Ông ra mà xem, ai về rồi đây này!”, người phụ nữ trung nên nói giọng khàn khàn.
Một người đàn ông trung niên từ trong nhà chạy ra.
“Con gái! Ấy! Phía sau con là…”
Mạc Phong lúng túng gãi đầu, rồi đưa đồ ra: “Chào chú, cháu là bạn của Tiểu Âm, tới du lịch hai ngày ở thôn mình”.
“Tới thôn chúng tôi du lịch? Chỗ chúng tôi có chỗ nào để chơi đâu!”, người đàn ông trung niên gãi đầu với vẻ nghỉ ngờ.
Lúc này trong phòng có một cô nhóc tinh nghịch chạy ra, nhìn cô bé tầm bảy, tám tuổi.
Cô nhóc tết tóc đuôi sam, trông vô cùng đáng yêu, nhìn khá giống Tống Giai Âm.
“Chị, sao chị về rồi? Có mua gì ngon cho em không?”
Tống Giai Âm đưa tay ra vuốt tóc cô bé: “Đương nhiên có mua cho Tiểu Nhụy rồi, ở trong này hết này!”
Nói xong cô mở balo ra, bên trong là mỳ gói. Là các thể loại mỳ gói.
Thậm chí còn có mỳ gà siêu cay!
Có thể trong mắt người khác những thứ này chẳng có giá trị gì nhưng đối với cô bé này thì đây là thứ đồ ăn ngon nhát trên thế gian.
“Ôi! Chị, chị kiếm được nhiều tiền lắm ạ? Sau này em cũng muốn vào thành phố kiếm thật nhiều tiền!”, cô bé kích động với đôi mắt lấp lánh.
Tống Giai Âm quay qua cười ngượng ngùng với Mạc Phong: “Ngại quá, điều kiện nhà em không được tốt, anh đừng để ý…”
“Không sao…Điều kiện…nhà anh còn không bằng nhà em, so với thành phố thì ở quê lại là một sự hưởng thụ đấy!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Đợi tới một ngày mọi việc được giải quyết xong, giang hồ bình định chiến loạn, thù lớn được trả thì anh sẽ đưa vợ về vùng hoang vắng, cùng dạy con cái, anh trồng ruộng chăn thả, sống cuộc đời điền viên vui vẻ.
Người trong thành phố thì chán ghét cuộc sống xô bồ, muốn về quê. Còn người dân quê thì lại muốn đi tới thành phố.
Nhân quả tuần hoàn!
Tiểu Nhụy nhìn Mạc Phong cười rạng rỡ: “Anh ơi, anh có phải là bạn trai của chị em không? Anh cũng tới từ thành phố ạ? Nghe nói ở đó có những chiếc xe rất rất dài, có phải không?”
Chiếc xe dài mà cô bé nói tới có lẽ là tàu hỏa!
“Đương nhiên là thật rồi, sau này có cơ hội anh đưa bé đi một vòng Giang Hải nhé!”, Mạc Phong xoa đầu cô bé cười thản nhiên.
Thế là cô bé túm lấy áo anh: “Anh ơi, chúng ta nói rồi nhé, sau này anh đưa em đi Giang Hải chơi, được không?”
“Được!”
Tống Giai Âm vội vàng kéo cô bé ra: “Tay bản như vậy, đừng nghịch nữa, làm bẩn áo người ta kia!”
“Không sao, đồ rẻ ấy mà!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Cô nhìn ống tay áo của Mạc Phong, trợn mắt đầy kinh ngạc: “Anh nói dối, nhìn đường khâu tỉ mỷ thế kia, không giống đồ rẻ tiền. Mặc dù kiểu cách không quá thời trang nhưng em cảm thấy không thể là đồ rẻ được Điều này khiến đôi mắt Mạc Phong sáng lên. Người khác nhìn bộ đồ này đều cho rằng là đồ xi- đa vậy mà chỉ có duy nhát Tống Giai Âm có thể quan sát từ góc độ người may đồ.
Như vậy là cô đã khác những người khác! Bởi họ tư duy đơn chiều, còn Tống Giai Âm tư duy đa chiều.
Khá lắm, Mạc Phong càng đánh giá cô cao hơn.
Ở bên cạnh.
Bồ mẹ Tống Giai Âm đang xầm xì nói chuyện.