Chương 347: Đường xấu như ma
Nhưng ba chữ “em đồng ý” phát ra từ miệng Tống Giai Âm nghe có phần kỳ lạ.
Có phải là anh cầu hôn đâu mà phải dứt khoát như vậy.
Mạc Phong không nói gì, chỉ kéo Tống Giai Âm vào khu chợ bên cạnh.
“Ây? Đi đâu vậy ạ?”
“Đương nhiên là đi mua chút đồ rồi, lần đầu tới nhà em chẳng lẽ lại đi tay không!”
Nghỉ thức này không thể quên được.
Khu chợ này có lẽ là khu chợ quy mô lớn duy nhất của huyện An Dương, mà lớn nhất thì cũng chỉ có hai tầng!
Tầng dưới là các cửa hàng tạp hóa, tầng trên là bán quần áo.
Cả khu chợ chỉ có lác đác vài người đi lại. Những thùng gạo để mốc mọt chẳng có ai mua.
Kinh tế của huyện vốn khó khăn, cả vùng hoang vắng, nên thường tự cung tự cấp. Người có thể đi mua gạo cũng phải là những người làm việc văn phòng mới có khả năng.
Nhưng nhân viên văn phòng của huyện cũng không nhiều đến vậy. Gạo để ở đó cả tháng cũng chưa chắc có thể bán được mấy bao.
“Bố của em thích gì?”, Mạc Phong quay qua hỏi.
Anh phải nghĩ cách nịnh bố mẹ của Tống Giai Âm. Đương nhiên là anh có mục đích khác, đó là bố mẹ cô là người bản địa, không chừng có chút thông tin về rắn bay.
Tống Giai Âm cúi đầu, nói lý nhí: “Em nhớ ra rồi, bố em thích uống trà, để em mua!”
“Uống trà?”, anh bật cười: “Bố em là người biết thưởng thức đấy nhỉ!”
Ở trong núi bao nhiêu năm như vậy mà vẫn còn biết thưởng trà, đúng là…
Nhưng Mạc Phong chưa kịp cảm thán xong thì biểu cảm của Tống Giai Âm suýt nữa khiến anh cười tới mức nội thương.
“Em…Đây là trà mà bố em thích uống sao?”, Mạc Phong không nhịn được bèn chỉ vào mấy chai trà pha sẵn kia.
“Đúng vậy! Hồng trà, trà xanh, trà nhài! Còn cả trà này nữa!”
Mạc Phong khẽ day thái dương, sau đó búng tay, nói với nhân viên duy nhất của cửa hàng: “Đi lầy những loại trà ngon nhất của cửa hàng tới đây, rồi lấy thêm cho tôi hai trai rượu ngon nữa!”
“Anh chắc chứ?”, người phụ nữ trung niên nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Tất cả số này tầm bảy, tám trăm tệ đấy, anh chắc chứ?”
“Chắc trăm phần nghìn!”
Mới có bảy, tám trăm tệ, đúng là sức tiêu dùng ở đây thấp thật. Nếu là ở Giang Hải đi làm rồi về đây sống thì mấy chục nghìn tệ có thể ăn được rất lâu đáy.
Tống Giai Âm kéo tay áo anh: “Anh Mạc…đắt quá…hay là thôi đi, em mua cho bố mẹ ít mỳ gói và nước ngọt là họ đã vui lắm rồi”.
Dù sao họ cũng vừa mới quen, không thể bắt anh phải tốn kém như vậy được.
Mạc Phong chỉ nhún vai khẽ cười: “Không sao, chút rượu thôi mà vì có khi anh còn làm phiền thêm một, hai ngày nữa”.
Hai người giằng co một lúc, nhưng không thể thắng được Mạc Phong nên cô đành phải cầm những món đồ đó rời khỏi khu chợ.
Thế nhưng họ chẳng thể nào bắt được xe về thôn được. Huyện cách thôn của Tống Giai Âm hơn năm mươi kilomet, không thể đi bộ về được.
Nếu cứ thế này thì khéo đến tối cũng chưa chắc về tới nhà.
“Không tìm được cả xe, về kiểu gì đây?”, Mạc Phong gãi đầu bát lực nhìn Tống Giai Âm: “Trước đây mọi người ra khỏi núi kiểu gì?”
Cô ngắng đầu cười lúng túng: “Trưởng thôn có một chiếc xe ba gác, đưa bọn em ra”.
Trong thôn có xe ba gác là nhà có điều kiện lắm rồi.
Mặc dù xe của trưởng thôn là dạng xe ba bánh nhưng cũng đủ để khiến không ít người ngưỡng mô.
Mi ti”
Khi Mạc Phong đang không biết làm sao thì phía sau xuất hiện một chiếc xe van Trường An.
“Người anh em, đi đâu?”
Lúc này một người đàn ông trung niên mở cửa sổ, đến cả cửa xe cũng là loại phải dùng tay quay mới mở xuống được.
Mặc dù là một chiếc xe van nhưng còn hơn là không có xe.
“Chú ơi, có đi tới thôn Thập Lý không?”
Nghe thấy thôn Thập Lý, người đàn ông trung niên bỗng sầm mặt. Rõ ràng là ông ta cảm thấy khó xử: “Thôn Thập Lý…Điều này…Đường khó đi lắm, ít nhất cũng phải ba mươi tệ!”
Phụt…
Mạc Phong suýt nữa thì phun nước trong miệng ra.
Người đàn ông trung niên tưởng mình ra giá cao quá bèn vội vàng phất tay cười: “Thấp nhát là hai lăm tệ!”
“Tôi trả chú năm mươi tệ! Đưa chúng tôi tới nơi an toàn là được!”
“Được!”
Năm mươi tệ!
Ở cái huyện thành này, lương một ngày của nhân viên văn phòng mới có năm mươi tệ.
Tống Giai Âm biết năm mươi tệ có giá như thế nào ở huyện An Dương. Nói cách khác, năm mươi tệ ở đây bằng năm trăm tệ ở Giang Hải.
Thế nhưng Mạc Phong là người thà mắt tiền còn hơn gặp phiền phức.
Nhưng chỉ khi anh lên xe thì mới biết năm mươi tệ cho một đoạn đường là thế nào!
“Mấy bé ngồi chắc nhé! Đoạn được trước mặt hơi xấu!”, ông chú nắm chặt vô lăng cười xấu xa.
Ban đầu Mạc Phong còn tưởng ông ta nói đùa. Sau đó mới biết đoạn đường này không thể chỉ dùng từ “hơi xấu’ để miêu tả được.
Đường đá sỏi gập ghềnh, dám lái xe ở con đường này thì đúng là số zách.
Ngồi trên xe mà cả người cứ ngoi lên ngụp xuống đập cả vào nóc xe.
Năm mươi tệ nói thật là Mạc Phong như kiếm được món hời lớn. Mẹ kiếp, cho anh năm nghìn tệ anh cũng không thèm đi con đường này.
Ngồi xe mà hết hồn, cảm giác sinh mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Mạc Phong thấy Tống Giai Âm ôm đầu, bị đập đau cũng không dám kêu.
Anh ôm cô vào lòng: “Không sao, ôm chắc anh này, như vậy không dễ bị va chạm!”
Anh dồn khí xuống đan điền, khiến cơ thể trở nên nặng hơn, đương nhiên sẽ không đập đầu vào nóc xe nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!