Chương 323: nhà họ Tống xuất hiện
Khi Mạc Phong nói ra những lời như vậy, hai cô gái đều nhìn anh với vẻ si mê.
Cảm giác được bảo vệ thật thích!
Cú đá vừa rồi nhanh tới mức không nhìn thấy rõ, đến cả hai cô gái đứng bên cạnh cũng chỉ cảm thấy cơ thể anh khẽ cử động mà thôi.
Vậy mà một giây sau thanh niên kia đã bị đá bay.
Mạc Phong cũng cảm nhận thấy thực lực của mình hình như đã được tăng lên, đây mới là điều anh muốn nhất.
“Thằng nhãi, dám đánh tao. Chúng mày ngây ra đó làm gì, xông lên!”, thanh niên bấm khuyên gầm lên.
Mấy thanh niên đứng bên cạnh hoang mang nhưng lập tức tung nắm đấm xông tới.
“Đứng ra phía sau lưng tôi!”, anh khẽ cười.
Dù sao ôm người ta bằng cả hai tay thì đánh nhau sẽ không tiện lắm.
Mấy thanh niên đồng loạt lao tới. Một tấn công phía trên, một tấn công phía dưới, và một tấn công chính giữa!
Vụt…
Chưởng đấm tung ra.
Một cơn gió thổi tới khiến tóc Diệp Đông Thanh tung bay.
“Nội lực hóa khí! Sao…sao trẻ vậy mà có thể!”
Tống Thi Vũ hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nội lực hóa khí là gì?”
“Người xưa thường duy trì nội lực trong cơ thể, nhưng có những cao thủ có thể biến nội công thành dạng khí và phát ra ngoài. Đó cũng chính là những gì trong phim hay diễn, một chưởng có thể đấm xuyên gỗ, hay có thể đánh bay người! Mặc dù hơi hư cấu nhưng trước đây đúng là từng tồn tại loại kungfu đó!”
Những thứ này có thể người bình thường sẽ thấy hơi khó hiểu, nhưng đối với Diệp Đông Thanh thì khác, cô ta đã gặp rất nhiều.
Dược liệu của nhà họ Diệp chủ yếu để giúp những người luyện võ gia tăng công lực. Hơn nữa nội bộ nhà họ Diệp cũng có rất nhiều cao thủ học võ.
Hiện tại đại sư lợi hại nhất của gia đình cũng đã hơn sáu mươi tuổi. Hơn nữa còn phải thường xuyên dùng dược liệu của nhà họ Diệp để hỗ trợ mới có thể đạt đến trình độ nội lực hóa khí.
Và có thể dùng một trưởng đánh lõm tường vào sâu cả mét.
Cô ta không biết Mạc Phong có làm được như vậy hay không. Nhưng vừa rồi nhìn cách Mạc Phong vận nội khí thì đã đạt tới bước nội lực hóa khí rồi. Còn ít tuổi mà đã đạt tới cảnh giới đó, đúng là có tài năng võ thuật dị bẩm.
Trời sinh ra là đã có thiên phú con nhà võ!
Một chiêu kungfu trong chớp mắt đã khiến mấy người kia nằm rạp cả ra đất
“Không…không thể nào…”, thanh niên bấm khuyên kinh hãi hô lên.
Mạc Phong chậm rãi bước lại gần: “Nghe giọng của mấy người không phải là người địa phương?”
“Nhóc con, tôi nói cho mà biết, bọn tôi quen ông chủ của tiệm này…”
Bốp..
Chưa dứt lời thì thanh niên kia đã nhận phải một cú bạt tai.
“Tôi hỏi cái gì thì trả lời cái đó!”, Mạc Phong túm cổ áo hừ giọng.
Thanh niên bấm khuyên ôm mặt: “Cậu chủ chúng tôi chính là…”
Bốp..
Thêm một chưởng!
Khiến thanh niên chảy máu mũi.
Máu chảy ròng ròng.
Thanh niên kia như muốn phát điên.
Ông nội nó, đánh gì mà ác vậy, cứ nhằm vào mặt!
“Bọn tôi tới từ vùng duyên hải! Đừng đánh nữa…mặt sưng hết rồi…”, người thanh niên ôm mặt gào lên.
Duyên hải?
Mạc Phong không khỏi quay qua nhìn Tống Thi Vũ cười xấu xa: “Ấy, cùng quê với cô đấy à!”
Bởi vì Tống Thi Vũ cũng sống ở vùng duyên hải tới năm mười sáu tuổi mới ra nước ngoài du học. Sau khi về nước cô ấy luôn ở Giang Hải nên phát âm không còn giọng địa phương.
“Chỗ nào vùng duyên hải?”, cô ấy bước tới hỏi.
Thanh niên kia định nói dối nhưng nhìn thấy Mạc Phong giơ nắm đấm lên thì lập tức nuốt lại: “Thành phố Long…Long Môn…”
“Là người của thành phố Long môn sao? Cậu chủ tên là gì?”
Tống Thi Vũ bỗng có dự cảm không lành.
Lẽ nào tìm tới nơi rồi sao?
Tim cô đập nhanh.
Lúc này trong một căn phòng trên đỉnh tòa nhà KTV.
Một thanh niên mặc áo hoa đang ôm ấp mấy cô gái.
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên rót rượu với vẻ khách sáo.
“Gần đây nghe nói ông Tám làm ăn ở đây được lắm”, thanh niên mặc áo hoa cười thản nhiên.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện không phải ai khác mà chính là Đàm Lão Bát của hội Hắc Long!
Ông ta vội vàng lau mồ hôi trán. Không thể chọc giận tiểu tổ tông này được!
“Cậu Tống nặng lời rồi, tôi chỉ kinh doanh nhỏ, sao có thể so với nhà họ Tống của cậu được! Chỉ là kiếm miếng cơm thôi”, ông Tám cười khổ gật đầu.
Thanh niên này là người của nhà họ Tống ở vùng duyên hải.
Nhà họ Tống chi phối tới hơn sáu mươi phần trăm thị trường hải sản ở duyên hải, hơn nữa nhà họ có hàng trăm chiếc thuyền phân bố ở khắp nơi trong vùng duyên hải.
Đây là một gia tộc có tiếng về tàu biển, nhất là việc kinh doanh trên biển, có lẽ chỉ có nhà họ Tống là có hệ thống hoàn thiện nhất ở vùng này.
Nhất là tàu chở dầu cỡ lớn cũng có hơn mười chiếc, mỗi chiếc tầm hơn hai trăm triệu tệ.
Bất động sản tính sơ qua cũng hơn mười tỉ tệ!
Toàn bộ tài sản và cổ phiếu cộng lại có lẽ cũng hơn năm mươi tỉ tệ.
Có thể nói nhà họ Tống là danh gia vọng tộc ở vùng duyên hải. Cũng không biết ngọn gió nào lại đưa cậu chủ nhà họ Tống – Tống Lâm Sinh thổi tới Giang Hải này.
Người thanh niên lắc đầu bất lực, dập tắt đầu thuốc: “Ha ha, ông Tám, ông khiến tôi hơi thất vọng đấy!”
“Sao…sao vậy ạ? Cậu Tống cảm thấy không thoải mái xin cứ nói!”, ông Tám cười khổ hỏi lại.
Tống Lâm Sinh đẩy hai cô gái trong lòng ra: “Đây là hàng đẹp nhất ở Giang Hải rồi sao?”
Nhưng hai cô gái trong lòng thanh niên đúng là có khí chất thật sự, hơn nữa còn trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba!
Dù so với người đẹp tuyệt phẩm thì không bằng nhưng cũng khá ổn. Không ngờ Tống Lâm Sinh lại đòi hỏi cao như vậy.
“Hay là…tôi đổi sang học sinh cho cậu nhé?”, ông Tám gãi đầu cười khách sáo.
Tống Lâm Sinh vắt chân tỏ vẻ không hài lòng: “Học sinh thì thôi đi, tôi thích chín chắn một chút! Có không? Trẻ quá chán lắm!”
“Có!”
Ông Tám vội vàng phất tay và nháy mắt với cô gái bên cạnh. Cô gái hiểu ý lập tức đi ra ngoài.
“Cậu Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cho cậu!”
Một lát sau có tiếng gõ cửa,
“Vào đi!”, Tống Lâm Sinh liếm môi cười đểu.
Tống Lâm Sinh uống một ngụm rượu để che giấu đi sự thích thú đang trỗi dậy.
Nhưng khi cửa được mở ra và người ở bên ngoài bước vào thì.