Chương 31
Loạn rồi…
Mạc Phong thở dài thườn thượt, chẳng lẽ anh cứ phải sống dưới cái bóng của Mãnh chắc?
“Không sao đâu, có anh ở đây, tất cả những kẻ ức hiếp em đều phải chết!”, Mạc Phong vỗ nhẹ lên lưng Mục Thu Nghi, lạnh lùng nói.
Ông Tám hất văng chén trà đi: “Người đâu!”
Tay sai của ông ta ở tất cả các phòng ban trong tòa nhà lập tức ùa về tầng cao nhất như ong vỡ tổ.
“Thằng nhóc kia, tạo sẽ cho mày hiểu thế nào là gừng càng già càng cay!”, ông Tám vỗ tay, nở nụ cười xấu xa.
Mạc Phong vỗ nhẹ lên vai Mục Thu Nghi: “Ngoan ngoãn chờ anh ở bên kia nhé”.
“Ừm”, Mục Thu Nghi khẽ gật đầu.
Mười mấy tên côn đồ ập vào như ong vỡ tổ, Mạc Phong đưa cô đến ghế sofa màu trắng ở bên cạnh, cười lạnh với tên trọc: “Đầu trọc, chăm sóc cô ấy tốt cho tạo, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc, để xem tao có chặt mày ra không nhé!”
“Chuyện này. Tôi..”, tên trọc ngơ ngác, hơi không nói nên lời.
Gã chỉ là một tên đàn em thôi mà.
Cửa bỗng bật mở, mấy chục người cầm tuýp sắt và hàng loạt công cụ đánh nhau xuất hiện.
Rất nhiều người đều nói đánh nhau không văn minh, nhưng với Mạc Phong, đó là một kiểu vận động để giải tỏa tâm trạng.
Đối với anh, đối thủ là một hay ba mươi người thì cũng như nhau, chỉ cần anh vẫn có thể chiến đấu, đến bao nhiêu đánh bấy nhiêu, càng đánh càng hăng!
Mạc Phong mở hết cúc ở tay áo mình ra, cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Lâu lắm rồi anh không thư giãn gân cốt, hôm nay đông người như thế, chắc đủ để anh chơi một lát rồi!
Nắm đấm của Mạc Phong tung bay, chân bước thoăn thoắt.
Anh lao thẳng vào giữa đám đông, ngoài đại sảnh vẫn liên tục có người xông vào.
Lúc này trong đại sảnh, thậm chí cả tòa nhà.
Chỉ còn một loại tiếng động!
Đó chính là tiếng nứt xương, rắc…
Một người bay ra khỏi phòng họp, đập mạnh vào bàn thủy tinh.
Im lặng!
Dường như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, người bị đánh bay nằm la liệt khắp đại sảnh, hành lang, trước quầy lễ tân.
Về cơ bản, họ đều mất sức chiến đấu chỉ sau một chiêu.
Trước quầy lễ tân, thời gian như ngừng lại, cốc nước trong tay nhân viên lễ tân xinh đẹp cứ treo lên giữa không trung chừng một phút.
Choang…
Cốc nước rơi xuống đất, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm thấy này.
Mạc Phong nhẹ nhàng phủi tay, nhìn hai người duy nhất còn đứng trước mặt mình: “Bọn mày tự làm hay để tạo ra tay?”
“Cứ… chuyện nhỏ này cứ để chúng tôi tự làm!”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi có thể tự xử lý!
Hai người đó nói rồi nhặt tuýp sắt dưới đất lên, đập về phía đối phương rồi cũng ngã rầm xuống đất.
“Xong việc! Ông Tám, cần gọi ai tới nữa không?”, Mạc Phong vươn vai, vừa cười đều vừa nói.
Lúc này ông ta vẫn chưa hoàn hồn, há miệng rất to, có thể nhét vừa một quả trứng gà.Một người, một cú đấm, một căn phòng, hơn một trăm đối thủ…
Đừng nói là đánh Mạc Phong, ngay cả tay áo của anh họ cũng chưa chạm vào được!
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”, ông Tám tức run người, chỉ vào Mạc Phong, tức giận quát.
Ông ta đã tung hoành giang hồ hơn mười năm nhưng chưa bao giờ gặp ai có thân thủ đáng sợ như thế, tuy tay không tác sắt nhưng vẫn thắng được cả trăm người!
“Người mà ông không dây vào được”, Mạc Phong lấy một điều thuốc màu trắng ra khỏi túi rồi châm lên, kiêu ngạo nói.
Anh rất thích thấy kẻ khác tức mà không làm gì được mình.
Mục Thu Nghi bước đến, xé hợp đồng trên bàn thành mảnh nhỏ: “Tôi khuyên ông nên sớm từ bỏ ý đồ với tập đoàn Kim Tư Nhã đi!”
“Đi thôi vợ, mình tìm chỗ nào không người để nói chuyện thưởng cho anh nhé”, Mạc Phong nở nụ cười đê tiện.
“Cút…”
Tuy lần này Mạc Phong vẫn bị mắng nhưng rõ ràng thành kiến của Mục Thu Nghi với anh đã ít hơn một chút.
Dù sao mặt Mạc Phong cũng rất dày, cho dù cô mắng anh trăm ngàn lần thì anh vẫn đối xử với cô như thuở ban đầu.
Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh có kiên nhẫn!
Khi Mạc Phong và Mục Thu Nghi đi về phía cửa chính, anh bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch.
Có súng
“Mau trốn đi!”, anh đẩy Mục Thu Nghi ra, kinh hãi quát.
Anh lộn nhào về phía sau, chỉ trông thấy ông Tám vừa lấy súng ngắn giảm thanh ra khỏi ngăn kéo, đang nhắm vào Mục Thu Nghi rồi.
Có lẽ ông ta đã nhận ra Mạc Phong rất khó chơi, nhưng cho dù anh lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là con người, lo thân còn chưa xong, lấy đâu ra thời gian để quan tâm tới người khác chứ
“Chết đi!”, ông Tám nhếch môi, hừ lạnh: “Những kẻ đối đầu với tạo đều phải chết!”
Mạc Phong dồn sức vào một bên chân rồi nhảy bật lên, phóng mấy cây kim bạc về phía ông ta.
Xoẹt…
Ông Tám không kịp đề phòng, bị kim bạc đâm trúng gân ở cổ.
Mạc Phong bước dài về phía trước, hất cùi chỏ vào khẩu súng trong tay ông Tám, khiến nó bay lên không trung.
Lạch cạch…
Anh bắt lấy khẩu súng, chưa đến năm giây, khẩu súng ngắn hoàn chỉnh đó đã bị anh dỡ thành cả đống linh kiện, như phá hủy một món đồ chơi.
Thật ra đây không phải súng thật mà là súng mô phỏng!
Nhưng nếu nổ súng trong vòng mười mét thì có thể khiến người ta bị thương, thậm chí giết chết họ!
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, về chơi súng, mấy vị ngồi đây chỉ đáng xách dép cho tôi thôi!”, Mạc Phong giơ linh kiện trong tay lên, cười khẩy.
Anh đã tung hoành ở châu Âu gần tám năm, được gọi là Minh Vương của thế giới ngầm, hơn nữa còn là người lính mạnh nhất.
Nghịch dạo chơi súng trước mặt anh ư? Chẳng phải là đang múa rìu qua mắt thợ à?
Hơi thở của ông Tám hơi dồn dập:
“Rốt… rốt cuộc mày là ai!”
“Tôi là ai không quan trọng, nhưng con phố này do tôi cai quản! Cho dù khi ở Giang Hải, ông trâu bò tới mức nào, nhưng nếu gặp tôi thì phải gọi tôi là đại ca, đây là quy tắc! Ông là rồng hay hổ thì cũng phải ngoan ngoãn vào cho tôi, nếu ông không nghe lời, hội Hắc Long cũng không cần tồn tại ở Giang Hải nữa!”, Mạc Phong giẫm một chân lên bàn, ngạo nghễ nói.
Ông Tám khiếp sợ đến mức không nói nên lời, tay chân bắt đầu run rẩy.