Chương 309: Tới đầu thú
Không phải là những điều của lão tổ tông bị lãng quên, mà là giờ nhịp sống gấp gáp quá, ai cũng sống dưới áp lực.
Hiệu quả của Tây y rất nhanh, nên nhiều người vì muốn nhanh khỏi đã tới bệnh viện để điều trị dù chi phí tốn rất nhiều. Hiệu quả của Đông y chậm hơn, thường nửa tháng mới thấy tác dụng rõ rệt.
Đối với cuộc sống gấp gáp như hiện tại thì càng không ổn. Rất nhiều người không thể dành nửa tháng để đi thử nghiệm được. Lang băm cũng vì thế mà ngày một đông. Điều này cũng khiến không ít người sinh lòng nghi ngờ với Đông y.
Tây y dẫn nhập vào trong nước chưa tới trăm năm, Đông y thì đã tồn tại cả nghìn năm. Nếu đã tồn tại được lâu như vậy thì chứng tỏ nó có giá trị riêng của nó.
Mạc Phong vỗ vai người đàn ông trung niên khẽ cười: “Làm cho tốt nhé, hi vọng sau này ông có thể trở thành một bác sĩ giỏi”.
Người đàn ông ngồi bệt dưới đất gật đầu lia lịa, còn ông ta có thật lòng hay không thì có trời mới biết. Nhưng tin rằng sau ngày hôm nay thì kế sinh nhai của ông ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Cuối cùng thì xe trên đường cao tốc cũng dần dịch chuyển.
Tới hơn mười giờ, Mạc Phong mới tới được đồn cảnh sát.
“Ấy, anh Mạc tới rồi? Anh uống gì?”, một viên cảnh sát thấy anh thì như thấy người quen vội chạy tới.
Đây nào giống vào đồn mà giống về nhà thì đúng hơn!
Anh lúng túng gãi đầu: “Café là được!’
“Được ạ, anh đợi chút. Đội trưởng Tần đang hỏi cung phạm nhân, lát nữa sẽ ra”, viên cảnh sát khách sáo đặt một tách café lên bàn.
Mạc Phong khẽ chau mày: “Sao lại làm vậy? Để cô ấy hỏi cung thì ra được kết quả gì chứ, lát nữa lại đánh người cho mà xem!”
Nếu là người tối qua định hãm hại An Nhiên ra đầu thú thì với tính khí của Tần Lam, sau khi hỏi vài câu không được, cô ấy sẽ động chân động tay ngay thôi.
Viên cảnh sát kia sững sờ rồi vội vàng dẫn anh vào một gian phòng nhỏ. Quả nhiên vừa tới gần thì đã nghe thấy Tần Lam tức giận quát tháo.
“Tốt nhất là thành thật cho tôi. Nếu không chịu phối hợp, còn ăn nói linh tinh thì tôi sẽ nhốt vào phòng cho phạm nhân tử hình!”
Cộc cộc cộc…
“Đội trưởng Tần, anh Mạc tới rồi!”, viên cảnh sát khẽ gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Tần Lam tức tới toát mồ hôi bước tới. Người hiểu thì biết cô đang giáo huấn phạm nhân, người không biết lại tưởng cô đang làm gì bên trong.
“Anh tới đúng lúc lắm! Gã này muốn nói chuyện với anh!”, Tần Lam trừng mắt, trầm giọng: “Sáng sớm tới đầu thú đã nói toàn thứ linh tinh tôi nghe không hiểu! Cứ đòi tìm người thanh niên phá án tại hiện trường ngày hôm qua, có lẽ là chỉ anh đấy!”
Mạc Phong phất tay cười khổ: “Hầy…hay là để tôi thử xem!”
Cô ấy ngoắc tay khẽ cười: “Vào đi!”
Sau khi bước vào, anh thấy một thanh niên trông tri thức ngồi trước mặt. Hắn đeo kính trông hết sức nho nhã.
Nhưng Mạc Phong vẫn nhận ra tia giết chóc trong đôi mắt của hắn.
“Nghe nói cậu tìm tôi?”
Cậu thanh niên nhìn thấy Mạc Phong bèn thở dài thườn thượt: “Cuối cùng thì cũng có một người bình thường tới để nói chuyện, thật chẳng thể nói được câu nào với người phụ nữ kia!”
Tần Lam đứng bên cạnh vô cùng tức giận: “Tôi không nói được với cậu thì có. Lớn bằng từng này rồi, mồm cứ hồn với ma, người bình thường có thể nghe hiểu sao?”
“Anh có hiểu được ý của tôi không?”, hắn quay qua nhìn Mạc Phong, khẽ cười.
Mạc Phong gật đầu cười khổ: “Được!”
“Cả hai đều bất bình thường!”, Tần Lam trừng mắt tức giận nói.
Thanh niên chắp tay nói với giọng khách sáo: “Gọi tôi là Trương Phong! Xin anh hãy tha cho bạn gái của tôi!”
“Không phải tôi tha cho bạn gái cậu mà là cậu hãy tự buông tha cho bạn gái mình, có hiểu không?”, Mạc Phong dùng ngón tay khẽ gõ xuống bàn, sau đó trầm giọng nói: “Sống chết có số, phú quý do trời. Ai cũng có số mạng, cậu giấu thi thể của cô ấy ở đâu?”
Trương Phong ôm đầu, hắn sắp phát điên tới nơi: “Dưới gốc cây hòe ở ngoại ô! Tôi đưa các người đi, nhưng phải hứa với tôi là rút kim định hồn ra, người đầu mỗi thứ ở một nơi thì sẽ không thể quay trở về được!”
Tần Lam đứng bên cạnh lắc đầu bằng vẻ mơ hồ, lần này không chỉ có cô ấy hoang mang mà đến ngay cả Mạc Phong cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Có điều đánh bại được hàng phòng thủ cuối cùng về mặt tâm lý của cậu thanh niên này thì mọi chuyện cũng dễ xử lý hơn rồi.
“Tới ngoại ô!”, Mạc Phong đứng dậy khẽ nói.
“Anh khẳng định có thể tin lời cậu ta? Giang hồ lừa đảo thì có, tôi thấy cậu ta không hề khai thật, nói linh tinh thôi!”, Tần Lam trừng mắt quát Trương Phong.
Nhưng Mạc Phong đã đứng dậy đi thẳng ra cửa: “Nếu cô không muốn đi thì cho tôi hai viên cảnh sát đi cùng là được!”
“Dựa vào gì mà tôi phải ở nhà chứ! Xin người, tôi mới là cảnh sát nhé!”
Một đoàn người lái hai chiếc xe cảnh sát xuất phát. Họ đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới được địa điểm mà Trương Phong chỉ định.
Nơi này ít người, nếu giấu thi thể ở đây thì e rằng tới khi rã thành xương cũng chẳng ai phát hiện ra.
“Ở đâu?”, Mạc Phong nìn xung quanh, nghi ngờ hỏi.
Ở đây ngoài nhìn thấy hàng cây hòe ra thì chẳng thấy gì khác thường cả.
Tần Lam ôm hai cánh tay, cái lạnh lẽo, âm u khiến toàn thân cô nổi da gà.
“Dưới gốc cây hòe thứ hai”, Trương Phong chỉ vào một cây hòe to lớn trước mặt và khẽ nói.
Một cây hòe to lớn tới mức một người trưởng thành ôm không hết, chắc phải trồng lâu năm lắm rồi.
Mạc Phong sờ cằm, khẽ gật đầu: “Đào đi!”
Mấy viên cảnh sát lập tức cầm xẻng đi tới.
“Này! Tôi mới là đội trưởng của các cậu đấy!”, Tần Lam nhìn mấy người kia, cảm thấy cạn lời.
Viên cảnh sát quay đầu lại nhếch miệng cười: “Đội trưởng Tần, không phải là người cùng một nhà sao ạ?”
“Ai là người một nhà với anh ta chứ!”
“Vậy đội trưởng Tần…có đào hay không ạ?”
“Đào!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!