Chương 292: Sự cố trong sự cố
Biệt thự Nam Sơn, Giang Hải.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mạc Phong vội vàng về nhà, muốn đem gói dược liệu cuối cùng ra để dưỡng thương.
Đừng thấy vết thương bên ngoài không có gì nghiêm trọng, thực ra chủ yếu là bị nội thương.
Anh có thể cầm cự được đến bây giờ đã là chuyện không hề dễ dàng rồi, trước đó suýt chút nữa thì ông già kia đánh khiến lục phủ ngũ tạng của anh tan nát luôn.
Anh đổ đầy nước vào bồn tắm, đổ dược liệu vào và nằm trong đó một cách thoải mái.
Gói dược liệu cuối cùng để tăng cường gân cốt, rèn luyện thân thể cũng đã được sử dụng, nếu sau này gặp phải những kẻ mạnh khác nữa thì phải làm sao đây?
Mạc Phong ngâm mình trong bồn tắm, để cho suy nghĩ trống rỗng và ép khí xuống Đan điền.
Anh luyện Càn Long Quyết với sự tập trung cao độ, tăng cường nội lực!
Một luồng hơi nóng từ đỉnh đầu bốc lên, vết thương trên người khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thuốc tăng cường cơ bắp này là do sư phụ anh đặc biệt chuẩn bị trước khi anh xuống núi, tác dụng của thuốc khiến người ta phải kinh ngạc. Không cần biết vết thương nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần ngâm một lúc là tinh thần sẽ sảng khoái và hơn cả là kungfu cũng tăng lên rất nhiều.
Anh cứ nằm trong bồn tắm như vậy, Đan điền đã nóng như thiêu như đốt.
Nước bên trong bồn lục ục sôi sục lên!
Ở ngoài cửa.
Diệp Đông Thanh mồ hôi nhễ nhại mở cửa bước vào, hình như cô ta vừa chạy bộ.
Buổi sáng Tống Thi Vũ để lại một chiếc chìa khóa trên bàn, cô ta mở cửa đi vào phòng, sau đó uể oải cầm bộ đồ ngủ hay cái gì đó rồi đi vào phòng tắm.
Mạc Phong đang tắm bên trong đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Anh lập tức kinh hãi ngồi bật dậy.
Qua tấm rèm dưới có thể thấy một đôi chân xinh đẹp như tuyết đang đung đưa.
Chà …
Một chiếc áo rơi thẳng xuống đất, tiếp theo là quần…
Nhìn thấy cảnh này, Mạc Phong đột nhiên như có máu xộc thẳng lên trán.
Tí tách…
Máu mũi phun ra.
Vốn dĩ công hiệu của dược liệu này đã rất mạnh rồi, giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này nữa, máu mũi anh không khỏi phun ra…
Diệp Đông Thanh đứng trước gương nhìn cơ thể của mình: “Mình đây muốn body có body, muốn nhan sắc có nhan sắc, cũng không biết sau này ai may mắn lấy được mình!”
Mạc Phong vội che miệng nín cười, cô gái này còn tự sướng hơn cả anh nữa!
Cô ta cởi hết quần áo, sải bước đi về phía bồn tắm: “Sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng được tắm đã đời rồi!”
“Mẹ kiếp!”, Mạc Phong đang ngồi trong bồn tắm không khỏi che miệng, tim anh cũng bất giác đập nhanh hơn.
Roẹt…
Rèm tắm bị kéo mở ra, Diệp Đông Thanh không khỏi kêu lên: “Á…”
Cô ta cuống quýt lấy tay che cơ thể mình, nhưng…
“Đồ lưu manh…”
“Biến thái…”
Nếu cứ tiếp tục hét chói tai như vậy, sợ rằng bảo vệ bên ngoài sẽ xông vào mất.
Anh lập tức đứng dậy, nhưng không biết rằng mình cũng đang trần như nhộng, anh vội bịt miệng Diệp Đông Thanh: “Bà cô ơi, cô đừng có kêu nữa! Là tôi vào đây tắm trước mà, ai biết cô vừa vào đã cởi đồ, tôi còn không có cả cơ hội mở miệng nói!”
Diệp Đông Thanh lập tức cắn tay anh: “Buông tôi ra! Tay anh để ở đâu đấy hả?”
Mạc Phong nhận ra tay mình đặt ở chỗ không nên động, vội vàng buông cô ta ra: “Vậy nên tôi giải thích như thế, cô có thể hiểu được đúng không?”
“Lại còn nhìn à!”, hai mắt Diệp Đông Thanh rưng rưng, mình đã bị một người đàn ông nhìn thấy hết rồi.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, sau này cô ta phải làm người kiểu gì đây?
Đúng lúc đó.
Ngoài cửa có tiếng bước chân.
“Đông Thanh có ở nhà không?”
Mạc Phong và Diệp Đông Thanh lập tức nhìn nhau: “Tại sao Tống Thi Vũ lại về vậy?”
“Làm sao bây giờ! Đều tại anh cả đấy, tắm ở bên trong không biết đóng cửa lại sao?”, cô ta hung dữ trợn mắt nhìn Mạc Phong, nói với vẻ tức giận.
Xấu hổ…
Anh cũng không nói nên lời, anh nghĩ rằng Diệp Đông Thanh đã đi rồi, rõ ràng mình về nhà đâu có thấy ai. Có trời mới biết bà cô này lại đột ngột bước vào lúc mình đang ở trong bồn tắm.
Đã thế lại còn cởi đồ nhanh như thế!
“Hay là tôi ra ngoài giải thích nhé”, Mạc Phong cúi đầu thở dài nói: “Cũng không được, càng giải thích càng không rõ ràng được”.
Diệp Đông Thanh quay đầu lại cắn vào cổ anh một cái: “Đồ khốn kiếp, đều tại anh cả!”
“Á…”, anh không nhịn được hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại.
Lúc này ngoài cửa.
“Đông Thanh có phải là cậu không?”, giọng Tống Thi Vũ lại vang lên.
Nghe âm thanh này, bước chân này dường như là đang hướng tới phòng tắm.
Cả hai liền hoảng hốt, như thể vụ ngoại tình sắp bị bắt quả tang.
Lúc này, Diệp Đông Thanh không quan tâm mình có bị tên này nhìn nữa hay không, dù sao thì những gì có thể nhìn đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi. Cô ta ấn anh trở lại bồn tắm rồi tự mình cũng nằm vào trong đó luôn.
May mà bồn tắm này đủ rộng để hai người cùng nằm.
Để có thể che đậy Mạc Phong tốt hơn, Diệp Đông Thanh liền nằm đè lên người anh.
Nhưng cô ta đã bỏ qua một điểm rất quan trọng.
Không biết là tình cờ hay là cơ duyên nữa.
Diệp Đông Thanh đột nhiên rên rỉ một tiếng, máu đỏ tươi từ trong bồn tắm tràn ra.
Cô ta quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Anh! Anh lại dám…”
“Tôi … tôi không cố ý!”
Không ngờ cô lại bị tước mất lần đầu tiên của mình trong tình cảnh như thế này!
“Đừng nhúc nhích!”, Diệp Đông Thanh tức giận hét lên, cố chịu đựng đau đớn.
Ở ngoài cửa.
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”, Tống Thi Vũ mở cửa bước vào với một nụ cười khúc khích.
Diệp Đông Thanh mở rèm tắm, ló đầu ra ngoài với nụ cười gượng gạo: “Tôi đang hát…Không phải cậu đang làm việc sao? Sao lại về giờ này?”
“Tôi quay về lấy ít giấy tờ. À phải rồi, sao sắc mặt cậu không được tốt lắm vậy, bị ốm à?”
Cô ta thực sự có nỗi khổ mà không thể nói ra: “Có thể là do đêm qua dầm mưa thôi. Không sao đâu! Tôi ngâm mình một chút rồi ra ngoài ngủ một giấc”.
“Hihi, hay là chúng ta cùng tắm đi. Đúng lúc người tôi cũng đầy mồ hôi đây!”, Tống Thi Vũ cười với vẻ mặt rất đểu.
Điều này khiến Diệp Đông Thanh sợ hãi, đừng nói là cô ta, ngay cả Mạc Phong đang nằm dưới bồn tắm cũng cảm thấy sợ hãi.
Mới ngày thứ hai mà đã ngủ với bạn của người ta, hơn nữa còn cướp đi lần đầu tiên của cô ta.
Nếu Tống Thi Vũ biết chuyện, chuyện này thực sự không thể giải thích được!