Chương 29
Rốt cuộc lãnh đạo thế nào mà quản lý công ty bẩn thỉu xấu xa như thế này?
Cũng chỉ là đám giang hồ nhơ bẩn được dát vàng lên mặt mà thôi!
Tên trọc cười gượng đi tới trước cửa một căn phòng rồi khẽ gõ: “Ông Tám, đưa người tới rồi ạ!”
“Dẫn vào!”, trong phòng vọng ra một giọng nói khàn khàn.
Cửa được mở ra, bên trong có mười mấy người ngồi đông đen, vốn dĩ phòng họp đã không rộng lắm, nhìn thế này lại càng thấy chật chội.
Có lẽ là do thói quen trước đây, thảo luận vấn đề gì cũng tập trung cả đám lại anh một câu, tôi một câu.
Bây giờ nâng quy mô lên thành tập đoàn rồi nhưng vẫn dùng cách vận hành cũ.
Tên trọc cung kính cúi đầu: “Ông Tám, đây chính là cô Mục!”
Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế thái sư, mở đôi mắt có phần mệt mỏi ra nhìn Mục Thu Nghi, chẳng qua ông ta chỉ nhìn sơ vài giây mà thôi.
Sau đó ông ta lại nhìn Mạc Phong, thậm chỉ còn quan sát anh từ đầu đến chân.
Mạc Phong không khỏi nhếch môi, đại ca đúng là đại ca, cuối cùng đã có người chú ý đến sự tồn tại của anh rồi.
Đứng chung với cô gái xinh đẹp nhất Giang Hải, bị ngó lơ là chuyện thường tình.
“Người đứng bên cạnh này là…?”, người đàn ông trung niên châm một điếu xì gà, rít sâu một hơi, cười mỉm.
Tên trọc gượng gạo quay đầu nhìn Mạc Phong: “Cậu là…”
“Tôi là chồng cô ấy!”
“Chồng?”
Mục Thu Nghi: “…”
Khốn kiếp, mình thừa nhận lúc nào chứ?
Ánh mắt của mọi người sáng quắc, quay đầu nhìn Mục Thu Nghi, ông Tám chậm rãi đứng dậy: “Nghe nói Giang Hải có một cô gái thiên tài, tuổi còn trẻ mà sở hữu tài sản kếch xù, quan trọng nhất là còn xinh đẹp như tiên nữ. Hôm nay vừa gặp đã biết tin đồn kia là sự thật. Nhưng không phải cô Mục đã nói trước ba mươi sẽ không suy nghĩ về chuyện cá nhân à?”
Ở Giang Hải, nhân vật như Mục Thu Nghi nhận được nhiều quan tâm là chuyện rất bình thường. Thỉnh thoảng cô cũng nhận được phỏng vấn của báo chí, rất nhiều người đều hỏi sao Mục Thu Nghi chưa chịu tìm bạn trai.
Là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, vừa xinh đẹp vừa giàu có, sao mãi cô đơn lẻ bóng, không có bóng đàn ông bên cạnh?
Thế nên câu trả lời của cô là sự nghiệp của mình đang trên đà thăng tiến, chưa đến ba mươi sẽ không yêu đương.
Câu nói này đã làm tổn thương trái tim của biết bao nhiêu chàng trai. Sau ba mươi mới suy nghĩ đến việc tìm bạn trai, có được bao nhiêu người có thể đợi đến lúc đó chứ? Nhưng đây cũng là một cách tự bảo vệ của Mục Thu Nghi, khiến đám người có ý đồ với mình sớm từ bỏ ý định đó đi.
Nhưng hôm nay lại tòi đâu ra một ông chồng?
“Chuyện của tôi cần phải báo cáo với ông à?”, Mục Thu Nghi hơi cau mày, trầm giọng nói: “Ngược lại là ông Tám, không biết vì sao năm lần bảy lượt tới quấy rối ở công ty của tôi? Ông cũng đã lăn lộn trên giang hồ bao năm rồi, lẽ nào ông không thấy cách làm như thế này rất đáng xấu hổ à?”
Đáng xấu hổ?
Không khí ngưng đọng lại trong vài giây, sau đó cả đám người trong phòng cười rần rật.
Cả đám đều cười nghiêng cười ngả.
Mạc Phong nhún vai cười gian: “Đều là chó quen ăn cứt rồi nên từ lâu đã không còn biết xấu hổ nữa”.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Thằng khốn, mày vừa nói gì? Mày mắng ai là chó?”, một gã trung niên để râu quai nón đứng phắt dậy, chỉ thẳng mặt Mạc Phong quát.
“Ai sủa bừa thì tôi chửi người đó!”, anh tùy hứng cười nói.
Ông Tám nhìn chòng chọc Mạc Phong.
Hệt như bị một con rắn độc nhìn nhưng Mạc Phong không hề sợ hãi, nhìn lại ông ta.
“Ha ha, nhóc thú vị đấy, tên gì?”, ông Tám rít điếu xì gà một hơi thật dài, khẽ cười hỏi.
Anh nghiêng người đáp: “Ông! Vẫn chưa xứng để biết tên tôi!”
“Thằng oắt, mày nói gì?”, tất cả mọi người đều đứng bật dậy, chỉ vào mặt Mạc Phong quát.
Mặt ông Tám nóng bừng, vậy mà ông ta lại bị một thằng oắt xem thường. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ông ta làm đại ca kiểu gì?
“Mã Lục! Ném thằng nhãi này ra ngoài cho tao!”
“Dạ!”, một tên đô con siết chặt hai nắm đấm.
Mục Thu Nghi đứng bên cạnh bất giác nhích lại gần Mạc Phong. Tên Mã Lục này là tay đấm bên cạnh ông Tám, công phu quyền cước rất lợi hại.
“Đứng ra sau lưng!”, Mạc Phong thản nhiên nói.
Mục Thu Nghi gật đầu rồi lùi ra sau mấy bước, đứng trước ván cửa.
Anh khẽ cười nói với Mã Lục: “Trước giờ tạo chưa từng khinh thường đối thủ, đấu tay đôi là sự tôn trọng tạo dành cho mày!”
Phựt
Dây thừng trói anh lại bỗng đứt thành mười mấy đoạn.
Luồng khí đó khiến mấy cái ly thủy tinh chao đảo ngã hết xuống sàn.
“Thì ra là con nhà võ. Đại ca, lỡ em bất cần làm thịt thằng oắt này luôn thì sao? Anh có bảo vệ em không?”, Mã Lục cười khẩy nói.
Ông Tám ngồi phía sau nhấp ngụm trà: “Đương nhiên rồi! Tao là người rất thiên vị anh em của mình, mấy đứa đều biết mà!”
“Thế em yên tâm rồi!”
Nói xong tên đó rút một lưỡi lê ba cạnh từ ống quần ra.
Đây là vũ khí đánh đối kháng trong quân đội, lực sát thương cực mạnh, độ cong của ba cạnh khác nhau, chỉ cần bị đâm một nhát, da chỗ vết thương sẽ không thể tự lành lại được.
Cho dù lâu ngày có thể lành lại thì vẫn để lại một rãnh rất dài.
Nhìn vết sẹo trên mặt Mã Lục có vẻ là do lưỡi lê ba cạnh gây ra.
“Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là xã hội, cái gì gọi là quy tắc!”
Nói xong, hắn ta mạnh mẽ tấn công về phía Mạc Phong.
Khí thế hùng hổ không gì cản nổi, nhưng Mạc Phong lại đứng im tại chỗ, không hề nao núng.
Tên đầu trọc kia cũng che mắt lại: “Toi rồi toi rồi, Mã Lục là đạo khách cực kỳ lợi hại! Khoảng cách gần thế này thì chết là cái chắc!”
Dường như gã đã nhìn thấy được cảnh Mạc Phong bị lưỡi lê kia xiên vậy.
Bầu không khí im phăng phắc, chỉ có tiếng lưỡi lê xé gió.
“Tránh mau!”, Mục Thu Nghi hoảng hốt kêu lên.
Lúc này.
Mạc Phong di chuyển.
Một giây sau, chuyện xảy ra khiến tất cả mọi người đều phải trợn mắt há mồm.
Bát Cực Băng!
Tuyệt chiêu Tô Nguyệt thích dùng nhất. Anh nhìn thấy cô ta dùng một lần, học theo rồi thực hành luôn, nếu bị Tô Nguyệt nhìn thấy thì chắc chắn cô ta sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!