Chương 258: Ngũ cảm siêu nhiên
Từ Giai Nhiên núp sau nhéo eo anh: “Sao anh chẳng biết kính già yêu trẻ gì vậy, anh có thứ gì ăn được thì mau đưa cho người ta đi!”
“Cô gái đúng là người lương thiện. Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn gì, coi như làm việc thiện đi mà!”, ông cụ cầu khẩn Mạc Phong, dù nhắm chặt mắt nhưng hướng rất chuẩn về phía bọn họ.
Cứ như không cần mở mắt ra thì cũng biết rõ vị trí của Mạc Phong ở đâu.
Điều này khiến Mạc Phong không khỏi cảnh giác. Ông cụ này muốn có đan dược.
Anh kéo tay Từ Giai Nhiên đi ra cửa: “Chúng ta đi!”
Khó khăn lắm mới có được vài món bảo bối, ông già này mở miệng ra là xin, nghĩ hơi nhiều rồi đấy!
“Đứng lại!”
Vụt…
Lại một cơn gió thổi tới, hoa cỏ bốn phía lại rung động dập dờn.
Mạc Phong cũng lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Lẽ nào anh không đưa thì định cướp à?
Khí tức của ông cụ này rất hỗn loạn, nếu chỉ dựa vào điều đó thì không đủ để phán đoán thực lực của ông ta thế nào!
“Tôi nói rồi, đã lâu lắm không có người bước vào đây, nếu có vào được thì đều chết cả! Dù tôi có mở toang cửa, nhưng không có sự đồng ý của tôi thì các người cũng không ra được!”
Cửa ra vào chỉ cách Mạc Phong chưa tới năm mét, nếu dốc toàn lực lao ra thì cùng lắm một giây là tới.
Anh quay đầu cười khinh miệt: “Vậy à? Vậy thì tôi muốn phá kỷ lục!”
“Nhóc con, đừng hồ đồ, ăn chút đồ đổi lấy hai mạng người là hời lắm rồi!”, ông ta khẽ mỉm cười.
Vụt…
Thoắt cái đã thấy một con chó dữ ngồi ngay trước cửa.
Những chiếc răng sắc bén với biểu cảm hung dữ, nó như sắp lao tới.
Anh hừ giọng: “Một con chó mà muốn ngăn tôi sao? Có phải là hơi khinh thường người khác không!”
Nhưng một giây sau.
Những con chó còn lại cũng lao lên bao vây Mạc Phong và Từ Giai Nhiên.
“Á…Phải…Phải làm sao…Trên người tôi chẳng có gì ăn được cả, biết vậy mang thêm xúc xích cho rồi!’, Từ Giai Nhiên tái mặt vì sợ hãi.
Mạc Phong bật cười: “Mấy con chó thôi mà, sợ tới mức vậy sao?”
Trước đó anh còn cảm thấy cô gái này thâm sâu khó lường, tâm cơ qúa nhiều, không dễ tiếp xúc. Giờ xem ra cũng chỉ giống như bao cô gái hàng xóm khác, sợ hãi nép sau lưng anh.
Thậm chí cô ta còn nhảy lên người anh, kẹp chặt hai chân vào eo và ôm lấy cổ anh.
Hành động này có phần…hơi thân mật quá, thường chỉ có trai gái yêu đương mới làm.
“Yên tâm, có tôi ở đây mà!”, Mạc Phong vỗ lưng cô ta, dịu dàng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Giai Nhiên đỏ ửng. Cô ta vùi đầu vào lòng anh đáp lại với vẻ yếu đuối: “Ừm…”
Từng con chó trước mặt nhìn anh với ánh mắt hung dữ.
Anh cũng nhìn xung quanh với vẻ khinh miệt.
Mạc Phong đạp một chân xuống, đôi mắt đanh lại, phát ra luồng khí lạnh lẽo tới run người. Anh hét lên: “Kẻ ngăn tôi sẽ phải chết!”
Tiếng hô hào sảng, đầy nội lực khiến bầu không khí như rung lên.
Bốn phía trong khu sân vườn không ngừng vang vọng tiếng của Mạc Phong.
Bá đạo!
Cuồng ngạo!
Từ Giai Nhiên nép trong người anh, cảm thấy yên tâm thêm vài phần.
Đây mới là cảm giác an toàn mà cô ta muốn, có anh thì cô ta chẳng còn gì phải sợ nữa!
Nhưng không ngờ mấy con chó vẫn chặn trước cửa.
Hơn nữa chúng còn dựa vào nhau như muốn thể hiện sức mạnh. Nếu anh không phục thì lao tới mà chiến!
Mạc Phong không khỏi sầm mặt.
Hồi còn ở Seberia, có một con hổ chặn đường anh, khi anh gầm lên thì con hổ đó đã nằm sạp xuống và không dám động đậy nữa.
Khí thế của anh đến hổ còn phải sợ vậy mà không dọa nổi đám chó này sao?
Xin đấy!
Mẹ kiếp, còn có gái ở đây, có thể nể mặt chút không!
“Sao lũ chó vẫn ở đấy?”, Từ Giai Nhiên kêu lên.
Mạc Phong lúng túng gãi đầu: “Hay là chúng ta trèo tường ra ngoài. Cô ôm chặt tôi, với tường như thế này thì tôi chỉ cần một vọt là qua thôi!”
Nhưng nào ngờ.
Có vài con rắn màu sắc khác nhau đang bò trên tường.
Là loại rắn mà Mạc Phong chưa bao giờ thấy.
Nhưng có một câu nói rất thực tế là màu sắc càng đậm thì độc tính càng mạnh!
Nếu chỉ có mình Mạc Phong thì anh sẽ chẳng sợ những thứ này, nhưng giờ có thêm Từ Giai Nhiên, lát nữa cô ấy mà bị thương thì không hay.
Mấy con rắn lè lưỡi đầy khiêu khích.
Từ Giai Nhiên trợn tròn mắt nhìn bốn phía và kinh hãi hô lên: “Sao có cả rắn vậy!”
“Tôi cũng muốn biết lắm! Ông già này mở sở thú ở đây đấy à?”, Mạc Phong lắc đầu cạn lời.
Anh càng thêm khẳng định ông cụ không phải là người bình thường.
Người bình thường lại đi nuôi những thứ này sao?
Hơn nữa đám này dường như đã được thuần hóa, ông cụ không nói gì nhưng chúng lại hiểu rõ và chặn đường của anh.
“Ha ha, ông lão! Thật không đơn giản, chim muông thú vật đều bị ông thuần hóa cả, có năng lực như vậy sao lại trốn ở đây!”, Mạc Phong nhếch mày khẽ cười.
Ông cụ ngồi trên ghế mây vẫn nhắm mắt. Ông ta cười thản nhiên: “Tôi chỉ là một kẻ mù, làm gì lợi hại như cậu nói, hàng ngày tôi chỉ có thể làm bạn với đám chim muông hoa cỏ này, lâu dần cũng có tình cảm mà thôi!”
“Nói dối, mù thì có thể nhìn thấy thứ ở trong túi tôi sao?”
Từ đầu tới cuối anh không hề thấy ông ta mở mắt, vậy mà hướng nhìn thì cứ chăm chăm về phía Mạc Phong.
“Ai nói với cậu là nhìn thì phải dựa vào mắt! Tôi không dùng mắt mà vẫn có thể biết được hai người thế nào! Cậu trông xấu đui, nhưng cô gái bên cạnh thì đẹp vô cùng, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Đáng tiếc…”