Chương 213: Tổ tông
Người khác mà phải vào đồn thì bị nhân viên trong này lải nhải suốt.
Chỉ có Mạc Phong là giống như tới thăm nhà bạn, quan trọng nhất là những viên cánh sát này còn tỏ ra khách sáo với anh.
Tần Lam không khỏi chau mày, trầm giọng: “Còn coca với café cơ à, anh coi nơi đây là chỗ nào vậy! Hiện tại anh là phạm nhân, không phải là khách!”
Nhân viên cảnh sát kia cười đểu: “Đội trưởng Tần đừng tính toán vậy mà, chẳng phải vài ngày là anh ấy lại ra sao? Hơn nữa lần trước người ta còn bắt địch giúp chúng ta, có đi có lại mới toại lòng nhau mà!”
“Người anh em được đấy! Thấy anh cũng là người có cốt cách, hay là đi làm bảo vệ với tôi đi!”, Mạc Phong vỗ vai cười bỉ ổi người này.
Tần Lam nghe chuyện giữa những người đàn ông mà cảm thấy bực bội: “Được rồi, chuyện lần này làm rùm beng quá, đập câu lạc bộ nhà họ Châu từ nóc tới sàn, chuyện này không đơn giản đâu! Trừ khi nhà họ Châu chủ động bỏ cáo buộc! Hoặc là anh bồi thường thiệt hại cho người ta! Tu sửa lại câu lạc bộ đó ít nhất cũng phải bỏ ra bốn, năm mươi triệu”.
Mặc dù Châu Phi đánh Giang Tiểu Hải trọng thương nhưng lần này Mạc Phong lại dùng thủ đoạn để báo thù riêng, vì vậy từ người đang chiếm lý thành đuối lý.
Nhà họ Châu đồng ý chi trả toàn bộ tiền viện phí cho Giang Tiểu Hải, còn Mạc Phong không chỉ phải bồi thường mà còn chịu hình sự.
Đúng ra Châu Phi cũng phải chịu sự hình sự nhưng hiện tại gã đó vẫn còn trong phòng giám sát đặc biệt, trạng thái tinh thần không tỉnh táo, suýt nữa còn bị chấn thương sọ não.
“Ôi trời! Anh Mạc Ngầu quá! Đến cả câu lạc bộ nhà họ Châu mà anh cũng dám phá, hãy nhận của đàn em này một lạy!”, viên cảnh sát kia cung kính chắp tay.
Tần Lam tức tới mức suýt ói ra máu. Cô quay người đá nhân viên kia: “Biến qua một bên! Làm xong việc phải không? In toàn bộ sổ tên từ năm ngoái tới năm nay ra cho tôi!”
Trong mắt đàn ông, nói đỡ cho anh em chắc chắn là một hành động đầy nghĩa khí nhưng trong mắt Tần Lam thì đó chỉ là sự ngu ngốc!
Cứ lao vào bất chấp hậu quả thì chỉ là biểu hiện của sự chưa trưởng thành.
“Lúc này mà anh còn vui vẻ được thì tôi đúng là phục anh thật. Đúng là tâm lý vững vàng!”, Tần Lam thấy anh vẫn còn cười thì chau mày.
Mạc Phong nhún vai: “Tôi xảy ra chuyện, cô lo lắng cái gì? Hơn nữa, ở đây được bao ăn bao ở, không cần đi làm, tối còn có người mát xa! Tôi sắp yêu nơi này mất rồi!”
“Anh…”
Anh chủ động vào nhà giam đấy chứ.
Có thể cười nói vui vẻ khi vào nhà giam thì có lẽ có mỗi gã này mà thôi!
“Gần đây trong này có một đám gây rối lắm! Anh ở đây cũng tốt, quản lý bọn họ, chúng tôi đỡ nhọc công!”, Tần Lam khoanh tay trầm giọng.
Gần đây nghe nói phạm nhân trò chuyện thâu đêm, tinh thần cực kỳ tốt, càng về đêm lại càng hưng phấn.
Chưa đi tới cửa buồng giam mà đã nghe thấy tiếng cãi cọ om sòm ở bên trong.
Rầm rầm rầm… Tần Lam đập mạnh vào cửa sắt: “Ồn gì mà ồn, làm việc thì chẳng thấy ai hào hứng, nghỉ ngơi một cái là nói liên mồm! Để trị mấy người, tôi đã tìm một người tới cho biết mùi!”
Hắc Sát ngồi vắt chân cười lạnh lùng: “Ai thế? Còn định trị chúng tôi à, vậy thì phải xem tên đó có bản lĩnh hay không!”
“Vậy anh cảm thấy tôi có bản lĩnh không?”
Giọng nói vọng tới, Hắc Sát ngã phịch xuống đất.
Mạc Phong chậm rãi bước vào: “Hế lô!”
Hắc Sát sắp khóc tới nơi, khuôn mặt méo méo tới đáng thương: “Anh Mạc…sao anh lại tới rồi!”
Tần Lam không khỏi phụt cười.
Chỉ có gã này tới thì mới có thể khiến bọn chúng biết thế nào là sự tuyệt vọng.
Một chữ ‘lại tới’ mà hàm chứa biết bao sự chua xót.
“Hòa thuận nhé! Không được đánh nhau đâu đấy!”, Tần Lam đứng trước cửa cười với vẻ xấu xa.
Đánh nhau sao?
Nói cứ như ai cũng dám không bằng!
Hắc Sát vội vàng túm lấy cổ tay Tần Lam: “Cảnh sát Tần, ngày mai anh ấy có rời đi không?”
“Điều này…e rằng hơi khó, lần này anh ta gây họa lớn lắm, cụ thể ngày nào ra được còn không chắc, có khi anh ra rồi mà anh ta vẫn còn ở trong này đấy! Tự lo lấy nhé!”, Tần Lam khẽ vô vai hắn thở dài.
Chân Hắc Sát bỗng mềm nhũn khi nghe thấy vậy. Lần trước phải đứng tấn cả một đêm, nằm hai ngày mới có thể đứng dậy đi lại bình thường.
Tới có một tối đã hành hạ người ta đủ mệt, giờ ở đây mãi không đi thì sống khác gì chết chứ.
“Không ngờ mọi người lại nhớ tôi đến vậy, khiến tôi cảm động sắp khóc rồi đây này! Sau này tôi sẽ năng tới thăm mọi người!”, Mạc Phong cười ha ha.
Mọi người vội vàng phất tay từ chối ‘lòng tốt’ của anh.
Hắc Sát cười miễn cường, khóc không ra nước mắt: “Anh Mạc…Lần này lại chuyện gì vậy anh? Gần đây tần suất ra vào hơi nhiều đấy ạ, mấy anh em không kịp tiếp đón…”
“Cũng chẳng có chuyện gì to tát…”
“Vậy thì tốt…Có lẽ lại đánh đấm vụn vặt, giam một ngày là lại ra thôi…”, Hắc Sát cầm ly nước cười khổ.
Mạc Phong gãi đầu: “Đánh phế Châu Phi, tiện thể đập nát câu lạc bộ nhà họ!”
Phụt… Hắn ta phun cả miệng nước vào mặt một phạm nhân khác.
“Chuyện…chuyện đó mà cũng gọi là nhỏ sao…Ôi mẹ ơi! Nếu là em thì có mười mạng em cũng không có đền!”, Hắc Sát kinh hãi hô lên.
Châu Phi là ai chứ?
Công tử số một Giang Hải, hầu như ai trong cái thành phố này cũng biết anh ta, vậy mà bị đánh tới tàn phế… Không ít người cảm thấy ớn lạnh khi nghe thấy như vậy.
Mạc Phong làm rất nhiều việc mà có những người mấy đời không dám làm.
“Nhìn mấy người sợ kìa, đánh người thôi mà? Tới mức đó sao?”, anh cười lạnh lùng nhìn Hắc Sát.
Đối với anh mọi chuyện đều vô cùng bình thường, dù có đánh Thiên Vương thì có lẽ Mạc Phong cũng sẽ nói là tiện tay dạy dỗ mà thôi.
Hắc Sát cảm thấy cạn lời: “Tổ tông của em ơi, anh thật sự không biết thực lực của nhà họ Châu ở Giang Hải sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!