Chương 164: Người đưa giá cao
Cậu Châu đã tham gia vào cuộc đấu giá này thì những người khác cũng không còn dám tiếp tục tham gia nữa.
Nhà họ Châu ỷ nhiều tiền ức hiếp người khác, dù họ có lấy được miếng đất này nhưng đắc tội với nhà họ Châu thì càng lợi bất cập hại.
Tay trái MC cầm micro, tay phải cầm một cái búa.
“Mười lăm triệu lần một! Mười lăm triệu lần hai, vậy thì người sở hữu miếng đất này …”
“Hai mươi triệu tệ!”
Đúng lúc kết quả sắp được công bố thì Mạc Phong lại giơ biển lên.
Cả hiện trường trở nên xôn xao.
Hai người này đấu tới bến rồi!
“Lại tăng thêm năm triệu, xem ra hôm nay xem sẽ đã lắm đây!”
“Xem ra lần này cậu Châu đã gặp phải đối thủ thật rồi, đối phương cũng không phải là người thiếu tiền đâu!”
“Không chừng làm bảo vệ chỉ là lớp ngụy trang, bây giờ rất nhiều richkid đều sống cuộc sống hạ lưu để trải nghiệm cuộc sống đấy”.
“Có khả năng! Xem ra danh hiệu cậu chủ số một của Giang Hải phải đổi người rồi!”
Tất cả những lời đàm luận đều tới tai Châu Phi.
Anh ta vứt tấm biển xuống đất, đứng bật dậy: “Khốn khiếp, anh cố tình đối đầu với tôi phải không?”
“Có chuyện đó sao? Chúng ta cạnh tranh công bằng, giá cao thì thắng, nếu cậu Châu không thêm được giá thì miếng đất này thuộc về chúng tôi thôi!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Mục Thu Nghi ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Cô không hiểu rốt cuộc gã này định làm gì.
Miếng đất này đối với tập đoàn Kim Tư Nhã không quá quan trọng, chỉ cần thi thoảng theo sát giá là được, để người ta biết là bọn họ cũng đang có mặt ở đây, thế mà gã này đã nâng giá lên tới hai mươi triệu!
Đúng là sự tăng giá điển hình!
Châu Phi tức tới mức bốc khói. Anh ta đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Mạc Phong và cười lạnh lùng: “Muốn chơi đúng không? Tôi sẽ chơi đến cùng! Tập đoàn Châu Thị chẳng có gì ngoài tiền đấy!”
“Ba mươi triệu, anh có giỏi thì tiếp tục theo đi!”
MC trên sân khấu cũng ngây người.
“Khụ khụ, quả nhiên cậu Châu là người hào sảng, ba mươi triệu lần một! Người anh em, anh có muốn tăng giá không?”, MC nói được một nửa thì liếc nhìn Mạc Phong và cười gượng.
Mục Thu Nghi vội vàng kéo tay Mạc Phong: “Đừng làm càn nữa, ba mươi triệu là giới hạn cuối cùng của miếng đất này rồi, hơn nữa phải mất nhiều thời gian lắm mới thu hồi được vốn, đại khái vậy là được rồi, thôi bỏ đi!”
Mạc Phong khẽ nhếch miệng cười: “Kịch hay mới vừa bắt đầu thôi, sao có thể dừng lại được?”
“Năm mươi triệu!”
Phụt… Châu Phi phun cả nước trong miệng ra.
Thằng nhãi này điên rồi? Hắn coi tiền là giấy sao?
Ông cụ bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Cậu chủ, không thể tăng thêm được nữa, đây là chiêu khích tướng, để dụ cậu mắc bẫy đấy, gã đó có dã tâm đấy, chúng ta nên nhận thua thôi…”
“Nhận thua? Châu Phi tôi lớn bằng từng này, đã phải nhận thua lần nào chưa? Mấy chục triệu mà tôi không bỏ ra được sao? Tôi không tin, thắng hắn một lần mà khó khăn đến vậy!”, Châu Phi gầm lên.
“Một trăm triệu! Có giỏi thì tăng đi!”
Lần này Châu Phi đứng hẳn dậy và gào lên, xem ra là tức đỏ mắt rồi.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới là.
Mạc Phong chợt vỗ tay đôm đốp.
“Chậc chậc, một miếng đất tám triệu được cậu Châu đẩy lên một trăm triệu, cậu đúng là nhà đầu tư đại tài! Cậu thắng, miếng đất này nhường cho cậu đấy!”
Châu Phi đần thối mặt.
“Ý anh là gì? Sao không tăng giá nữa đi?”
Ông cụ bên cạnh khẽ lắc đầu thở dài. Tính khí của hai người khác biệt quá lớn. Châu Phi quá nóng vội, bồng bột, Mạc Phong thì điềm tĩnh tới mức đáng sợ.
Nhìn thấy bộ dạng của Châu Phi lúc này khiến anh không khỏi buồn cười: “Tôi có phải thằng ngốc đâu, miếng đất này cùng lắm cũng chỉ hai mươi triệu, dù tăng thêm giá và chiến thắng thì trong mắt kẻ khác cũng chỉ là một tên ngốc dư tiền mà thôi, chứ chẳng ai lại cảm thấy cậu là người cao minh cả!”
Đúng là như vậy, mặc dù Châu Phi bỏ ra một trăm triệu mua được miếng đất đó nhưng trong mắt mọi người thì đầy đúng là một câu chuyện hài.
Đúng là công tử bột, dù là nhà họ Châu thì việc huy động một lúc một trăm triệu cũng sẽ gây ra tổn thất không hề nhỏ.
Mấu chốt là miếng đất này ở vùng khá hoang vắng, tiền vốn lớn như vậy mà muốn thu hồi thì ít nhất cũng phải hai mươi năm.
Lúc này Châu Phi mới bừng tỉnh và kêu lên: “Khốn khiếp, chơi tôi à!”
“Cơm có thể ăn tùy ý nhưng lời thì không được nói linh tinh, giá là do cậu tự nguyện đưa ra, tôi ép cậu à?”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Châu Phi bị bật cho cứng họng, anh ta siết tay khi đối diện với sự chỉ trỏ, xôn xao bàn tán của đám đông, rồi trợn mặt nhìn Mạc Phong: “Thằng nhãi, mối thù hôm nay chốt ở đây, cứ đợi mà xem! Để xem ai có thể cười nhạo tới cuối cùng!”
Nói xong anh ta quay người bỏ đi, đương nhiên một trăm triệu này không phải do Châu Phi bỏ ra mà là tính vào của tập đoàn Châu Thị.
“Đỉnh quá! Anh khiến Châu Phi ăn quả thiệt thòi lớn vậy thật lợi hại!”, Mục Thu Nghi nhìn anh với vẻ sùng bái.
Anh khẽ cười đểu: “Đừng mê anh, anh chỉ là truyền thuyết mà thôi! Đối với loại người đầu óc đơn giản, kiêu ngạo cố chấp như Châu Phi thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi!”
“Nhưng…Anh ta có báo thù không? Tên này rất nhỏ nhen, nếu báo thù thì phải làm sao!”
Không thể khinh thường tập đoàn Châu Thị được, mặc dù chưa tới mức một tay che trời ở Giang Hải nhưng cũng có chỗ đứng vững chắc.
Đương nhiên Mạc Phong hiểu sự lo lắng của Mục Thu Nghi, anh chỉ khẽ phất tay cười: “Yên tâm đi, có anh ở đây rồi!”
Câu nói có anh đây khiến Mục Thu Nghi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Chuyện tới mức này, cũng đã đắc tội với người ta rồi thì có nói thêm gì cũng vô ích.
Buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc, hai người quyết định rời đi.
Lúc này ở tầng hai câu lạc bộ Tử Vân Hiên, một cô gái mặc trang phục dạ hội màu đen đang đứng nhìn Mạc Phong rời đi. Cô gái khẽ nhếch miệng cười.
Bỗng nhiên.
Mạc Phong đột nhiên quay đầu lại.
Không biết tại sao anh luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
“Sao thế?”, Mục Thu Nghi nghi ngờ hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!