Hai người giao đấu chỉ nhìn thấy hai vệt sáng. Trên người Mạc Phong có Thiên Cương Chính Khí của Đạo gia. Trên người Hoàng Phổ Man Ngưu thì có âm khí hộ thể.
Vì vậy khi tốc độ nhanh tới mức nhất định thì Mạc Phong và Hoàng Phổ Man Ngưu chỉ còn lại hai vệt sáng.
Một giây vài chưởng, đánh tới mức trời đất tối sầm, đánh từ dưới đất lên tới cành cây rồi đánh cả lên mái nhà.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên trong không khí. Một đường sáng rơi xuống và Mạc Phong ngã sõng soài ra đất.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng anh.
“Thiếu chủ!”
“Mạc Phong!”
Nhược Hi và Mộc Linh Lung vội chạy tới trước mặt anh. Cả cơ thể anh có hàng trăm vết thương. Mặt nạ cũng bị đánh vỡ vụn.
Thương Hồng thấy cảnh tượng đó thì vô thức bụm miệng.
Mặt nạ là niềm tin. Chỉ khi đeo mặt nạ thì Mạc Phong mới có thể trở thành chiến thần lý tưởng nhất trong lòng cô. Thế nhưng khoảnh khắc này, khi chiếc mặt nạ nứt vỡ thành bốn, năm mảnh thì cô biết rằng anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Phổ Man Ngưu.
Đồng thời ở gần đó, Hoàng Phổ Man Ngưu cũng đang ôm ngực. Âm khí hộ thể trên người hắn đã bị tiêu tan không ít.
Rõ ràng là vừa rồi Hoàng Phổ Man Ngưu cũng bị thương nặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!