Tại nhà hàng Tây trên tầng cao nhất của khách sạn Vân Điên.
Mạc Phong đã chuẩn bị xong xuôi bàn tiệc, vô cùng nghiêm túc ngồi trước bàn đợi bọn họ.
“Tới rồi!”, Từ Giai Nhiên cười nhẹ.
Ting!
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ba người đàn ông hùng hổ lao ra khỏi thang máy.
"Cậu Mạc! Có phải cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích không?", vẻ mặt Mộ Dung Vân Long u ám chất vấn.
Mạc Phong dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội: "Giải thích? Giải thích cái gì?"
“Cậu bớt giả vờ đi, tôi hỏi cậu, có phải khoảng thời gian này chúng tôi làm ăn thua lỗ là do cậu đứng đằng sau giở trò không hả?”, Châu Nhược Niên chỉ vào anh giận dữ hét lên.
Keng!
Anh đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn, nheo mắt hỏi: "Sếp Châu, nói chuyện thì phải có bằng chứng. Tôi muốn giúp các ông mà giờ các ông lại còn chỉ trích ngược lại tôi à? Bây giờ kinh tế vốn đang xuống dốc, rất nhiều người bị thua lỗ, kể cả Bạch Như Nguyệt. Ông có thể đi hỏi xem nhà họ Bạch một ngày mất bao nhiêu tiền, bắt đầu từ con số một tỷ tệ đấy, bọn họ hoảng loạn sao?"
"Nhưng chúng tôi có thể sánh với nhà họ Bạch à? Cô ta có khối tài sản trị giá hàng trăm tỷ tệ. Còn chúng tôi, cho dù quy ra hết tiền mặt cũng chỉ được hai mươi, ba mươi tỷ tệ. Nếu thua lỗ thế này, không tới nửa tháng nữa chúng tôi sẽ phải bán cả nhà đi mà sống qua ngày!”, cơ thể Châu Nhược Niên run bần bật, lên tiếng.
Ánh mắt anh sâu thẳm như đáy đại dương, khiến người ta khi bắt gặp bỗng bất giác run rẩy, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi vô hình.