“Thưa anh, anh vẫn chưa trả tiền!”, người phục vụ buộc tạp dề thì thào.
Anh không khỏi sửng sốt: "Chưa trả tiền? Không phải cô gái xuống trước đã thanh toán rồi sao?"
"Không, cô ấy bảo anh trả tiền, anh xem..."
Mạc Phong cũng lắc đầu không nói nên lời thở dài: "Bao nhiêu tiền?"
Anh lấy một trăm trong ví và đưa cho người phục vụ.
"Của anh tổng cộng hết hai nghìn sáu trăm lẻ bốn tệ!"
"Bao nhiêu?"
"Hai nghìn sáu trăm lẻ bốn tệ? Hai bát cháo hải sản hai nghìn sáu trăm lẻ bốn tệ?"
"Không phải, cháo hải sản 31 tệ/bát. Trước đó, cô ấy đã gọi humburger kẹp thịt tôm hùm, phi lê bò, và một chén canh hoa vàng, tổng cộng là 2.604 tệ. Tôi có thể giảm giá cho anh, hai ngàn sáu!"
"..."
Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh thật sự không ngờ người phụ nữ này lại ăn nhiều như vậy, sao có thể ăn nhiều như vậy mà không béo lên cơ chứ.
Giờ thì anh đã tin những cô gái khi đi ra ngoài nói họ không đói là như nào rồi, trước khi ra ngoài không biết họ đã ăn bao nhiêu rồi, lúc gặp chàng trai liền tỏ vẻ đoan trang nhã nhặn.
"Con nhỏ tán gia bại sản này ...”, Mạc Phong chậm rãi lấy thẻ ngân hàng trong ví ra, đưa tới.
May mà cô ấy có đủ khả năng, nếu đổi thành nhân viên văn phòng bình thường thì một tháng lương không đủ cho cô ấy ăn một ngày mất.
Tuy nhiên, cũng có thể hiểu được rằng một người phụ nữ như Từ Giai Nhiên vốn ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, hơn nữa lại có thể tự mình kiếm tiền, tiền tiêu vặt một tháng có lẽ là số tiền mà nhiều người cả đời cũng không kiếm ra được.
Vài trăm nghìn chỉ là tiền tiêu dùng bình thường, nếu mua đồ xa xỉ, một tháng có khi phải đến vài triệu, vài chục triệu ấy.