Giống như Kim Hổ trước đó. Hắn tưởng mình to con, sức mạnh vượt người thường nên mới khinh thường Mạc Phong. Chính vì hắn ngông quá nên đến cuối cùng mới bị đánh bại thê thảm như vậy.
Giờ thì anh đã hiểu ra, càng là cao thủ thì sẽ càng khiêm tốn. Con người luôn không ngừng trưởng thành qua những trải nghiệm mà.
Lúc còn ở châu Âu, Mạc Phong không tìm được đối thủ phù hợp, đương nhiên luôn cho rằng mình là chúa tể. Chỉ sau khi trở về Hoa Hạ anh mới tem tém lại, không còn khoa trương như lúc trước.
Mạc Yến Chi và Điền Quang giao đấu đã mấy chục hiệp. Dù lão lưng gù nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh. Và cây gậy trong tay cũng chính là một vũ khí giết người sắc bén.
“Ông cụ này lợi hại thật!”, Mạc Phong nhìn hai người bọn họ đánh nhau, chiêu thức nhuần nhuyễn, động tác mượt mà, chẳng giống anh đánh đấm trông không đẹp mắt chút nào.
Anh không thể làm được như bố mình là vừa có thể ứng đối một cách nhẹ nhàng vừa không tỏ ra căng thẳng khi bị rơi vào thế hạ phong.
Hơn nữa sự lĩnh hội dành cho công phu của họ đã đạt tới mức thuần thục. Mạc Yến Chi có thể dùng nhuần nhuyễn cả hai tay và thậm chí là tạo ra đồng thời hai chiêu thức không giống nhau.
Giống như có hai người đang đấu nhau với lão già kia vậy. Tay trái dùng quyền, tay phải dùng đấm. Nếu là người thường chắc chắn sẽ không thể làm được.