Dương Thái Nhi liếc nhìn bát canh chim bồ câu trong bình giữ nhiệt, cô ấy lập tức ngồi thụp xuống giường, bỗng có cảm giác khó chịu trong dạ dày, bắt đầu buồn nôn.
"Con có sao không? Con không thích canh chim bồ câu mẹ nấu cho con sao?", người phụ nữ trung niên bước tới khẽ hỏi.
Cô ấy lắc đầu: "Mẹ, sau này mẹ đừng hầm mấy món canh này nữa, con không thích uống đâu ạ, mùi hơi ghê".
"Phụ nữ mang thai thường sẽ buồn nôn, không thích uống con cũng phải uống. Con không ăn nhưng đứa bé trong bụng cũng cần dinh dưỡng đúng không nào? Lúc nãy mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, đứa bé là con trai đấy, cu cậu chính là con cháu của nhà họ Tưởng chúng ta!"
"Bé trai hả mẹ?", Dương Thái Nhi thốt lên.
Người phụ nữ trung niên gật đầu: "Đúng vậy con ạ, là con trai! Vui quá đi mất!"
"..."
Nếu người khác sinh được con trai, hẳn sẽ nở nụ cười hạnh phúc, nhưng lúc này cô ấy lại nhíu mày: "Tại sao không phải là con gái chứ? Lúc trước rõ ràng là..."
“Là gì?”, người phụ nữ trung niên nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
Dương Thái Nhi ngượng ngùng mỉm cười, rõ ràng lần trước cô ấy đã hỏi bác sĩ xem mình mang thai là bé nam hay bé gái, để giữ bí mật này chắc chắn cô ấy đã phải tốn rất nhiều tiền.
Hơn nữa, cô ấy không chỉ tìm một vị bác sĩ duy nhất, mà đến mấy bệnh viện đều xác nhận cô ấy đang mang thai bé gái, sao có thể trở thành bé trai được.
"Con trai là tốt mẹ ạ! Thực ra sinh con trai hay con gái đều được, nhưng hình như Minh Xuyên rất thích con gái!", Dương Thái Nhi nói với một nụ cười gượng gạo.
Ở trong một gia tộc lớn, cô ấy hiểu đám người này để tâm đến việc sinh trai hay sinh gái đến nhường nào, nhưng cô ấy cũng nghĩ thông suốt rồi, dù sao vừa rồi Mạc Phong đã nói rằng là con trai hay con gái thì anh đều thích, nên cô ấy không lo những chuyện này.
Người phụ nữ trung niên vội xua tay: "Con đừng nghe lời thằng bé, nó thì biết cái gì! Sinh con trai thì có thể giúp nó trên con đường xây dựng sự nghiệp, nếu sinh được con gái thì làm được trò trống gì, chỉ biết tiêu tiền thôi!"