Cậu bé trước đó bị phạt quỳ ở ban công nhìn thấy cảnh tượng dưới bể bơi thì không chịu nổi nữa bèn hét to: “Mẹ ơi! Có rồng dưới nước kìa! Có một con rồng trong bể bơi!”
“Lý Đại Bảo, nếu con còn dám nói linh tình thì mẹ sẽ bắt con quỳ một tuần và cấm xem phim hoạt hình đấy!”, giọng người phụ nữ từ trong phòng vọng ra.
Nhưng đứa bé cứ khăng khăng giải thích: “Thật đấy! Con nhìn thấy một con rồng thật mà!”
“Ở đâu?”, một người phụ nữ ba mươi tuổi từ trong nhà bước ra, tức giận nói.
“Bên trong bể bơi!”, thằng bé chỉ xuống bể nước.
Nhưng khi hai mẹ con sà ra lan can nhìn xuống bể nước thì chỉ một mặt nước vắng lặng không chút gợn sóng.
“Đúng là tao có vấn đề mới đi tin lời mày! Quỳ đàng hoàng vào, tự kiểm điểm lại bản thân đi không đừng hòng ăn cơm!”
Bốp!
Một cú tát giáng xuống đầu thằng bé. Nó ấm ức khóc thút thít: “Con… thật sự nhìn thấy một con rồng thật mà, tại sao mẹ không tin con”.
Thằng bé vừa quỳ vừa liếc nhìn xuống dưới. Nhưng đúng là không có gì dưới đó thật. Điều đó khiến chính bản thân nó cũng nghi ngờ không biết có phải mình bị hoa mắt hay không.
Lúc này trên đại lộ Hoàn Giang.
Trương Phong cùng Hồng Yên cao chạy xa bay, thậm chí hai người cũng không biết là mình sẽ chạy đi đâu.
Vốn chuyện này không liên quan gì tới Hồng Yên, vậy mà đám người này tìm được tới tận nhà cô ấy thì chứng tỏ chúng đã theo dõi cô ấy từ lâu rồi.
Giờ muốn Hồng Yên lui về ở ẩn cũng khó, nếu chỉ có một mình Trương Phong thì hắn đã chẳng phải chạy thục mạng thế này.
Ít nhất thì hắn cũng có thể phân cao thấp với bọn chúng và thoát thân một cách đơn giản. Nếu một mình hắn, đánh không lại thì hắn có thể chạy. Nhưng có thêm Hồng Yên thì đánh không xong mà chạy cũng không xong.
“Giờ chúng ta đi đâu?”, Hồng Yên bị hắn lôi đi, vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Mấu chốt là họ đi dép lê chạy ra ngoài. Chạy được một lúc thì dép cũng rơi đằng dép, vậy mà Trương Phong vẫn cứ lôi cô ấy chạy không ngừng.