Chương 127
“Em đưa anh đến bệnh viện!”, dù vậy, Dương Thái Nhi vẫn tiến đến và đỡ Mạc Phong dậy.
Lúc này, mặc dù tâm trạng của Mạc Phong rất nóng nảy, nhưng sự cộc cắn của anh đã giảm đi rất nhiều.
“Không cần đưa anh đến bệnh viện, đưa anh về khách sạn…Anh cần vận công trị thương…
Dương Thái Nhi đỡ anh từ từ bước xuống dưới tầng, ‘anh Hai đang nằm trên mặt đất ăn uống ngon lành, thấy Mạc Phong bước xuống thì lập tức chạy tới.
Nhưng đã bị ánh mắt trợn lên của Mạc Phong khiến phải đứng im tại chỗ.
“Tự mình về trước đi!”
“Anh Hai sủa lên một tiếng rồi quay người lại, nhảy vào bóng tối rồi biến mất.
Dương Thái Nhi cũng ngày ra, con chó này thực sự có thể hiểu được lời của Mạc Phong.
Họ lái chiếc xe Jeep mà nhóm người trước đó dùng.
Mạc Phong siết chặt nắm đấm khi ngồi bên ghế phụ, cứ như thể hai nhân cách trong cùng một cơ thể đang đánh nhau vậy.
Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Thái Nhi vang lên.
“Xin chào? Cô ba, cô đang ở đâu? Cô nói cho tôi biết địa điểm, tôi lập tức đưa người qua đó!”
“Không cần nữa, kêu người đến thẳng tòa nhà đang xây dở ở phía đông Giang Hải xử lý dấu vết, đừng để trời sáng người ta nhìn thấy!”, Dương Thái Nhi lạnh lùng nói vào điện thoại.
Sau đó, cô ta mở cửa sổ và ném điện thoại ra ngoài.
Đêm nay, không ai có thể ngăn cản cô ta ở bên cạnh anh!
Mạc Phong nhắm mắt lại và âm thầm vận công chữa lành vết thương, anh muốn lái xe tông thẳng xuống sông để tĩnh tâm trở lại.
“Đến rồi, phía trước có một khách sạn, anh gắng lên chút nữa!”, Dương Thái Nhi lo lắng nói.
Cô ta đã lái xe cả một trăm ba mươi dặm, đối với một cô gái mà nói, đây đã được coi là dũng cảm lắm rồi.
Họ lái xe đến một khách sạn nhỏ không có tiếng tăm gì.
“Xin hỏi hai vị muốn thuê phòng sao?”, người phục vụ mỉm cười ân cần.
Dương Thái Nhi gật đầu: “Cho tôi một phòng đơn…
Nhưng khi cô ta sờ ví của mình thì chợt ngây người, ví và tất cả các giấy tờ đều ở trong khách sạn Hilton.
Mạc Phong dường như đã dự trước được mọi chuyện, anh đã sớm chuẩn bị chứng minh thư và đưa ba trăm tệ: “Một căn hai giường ngủ…cảm ơn!”
“Được, xin chờ một chút!”
Sau khi hoàn thành các thủ tục và về đến phòng, Mạc Phong cởi luôn áo và ngồi trên giường vận công, anh vẫn đang thầm đọc kinh Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa, đó là khẩu quyết thiền do ông già dạy.
Cứ mười triệu người thì chỉ có một người bị di chứng sau chiến tranh như thế này!
Đạo giáo và Phật giáo coi loại này là do giết quá nhiều người, tạo quá nhiều nghiệt, nên chỉ có cách tụng kinh niệm Phật mới có thể tĩnh tâm được.
Theo truyền thuyết, năm xưa sát thần Bạch Khởi sau khi trở về cũng đã mắc di chứng sau chiến tranh sau khi giết ba trăm nghìn tù binh của nước Triệu.
Không giết người cũng bị bệnh, giết quá nhiều người cũng bị bệnh!
Đầu Mạc Phong dần dần nóng lên, nhưng càng niệm Phật thì tạp niệm trong đầu cũng ngày càng nhiều.
Lúc này, một mùi thơm tươi mát tỏa ra từ nhà vệ sinh.
Vừa mở mắt ra, anh liền thấy cái đùi trắng như tuyết kia hiện ra trong tầm mắt.
“Căn bệnh này của anh chỉ có một loại thuốc có thể trị được thôi!”, Dương Thái Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặc nội y với nụ cười quyến rũ.
Mạc Phong chuyển tầm mắt sang một bên: “Là cái gì?”
“Là em! Có muốn không?”
Câu nói này có thể coi là đã hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong lòng Mạc Phong.
Anh đứng phắt dậy và vòng tay qua eo cô ta rồi ném lên trên giường.
“Cứ coi như là em nợ anh đi!”, Dương Thái Nhi chủ động chu môi.
Không khí trong phòng nhất thời bắt đầu dâng lên, một đêm dài với bao nhiêu sự điên cuồng.
Cảm giác vừa quen vừa lạ ấy, khi người nằm trên người, thịt áp vào thịt đã phá bỏ toàn bộ rào cản.
Sáng sớm.
Khi trời mới bắt đầu tờ mờ sáng, lúc này Mạc Phong khẽ run rẩy mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng tinh, trong lòng không khỏi thở ra một hơi dài đầy thoải mái.
Đêm hôm qua thật điên cuồng, anh gần như cả đêm không ngủ, Dương Thái Nhi mới nằm trên ngực anh ngủ được không bao lâu.
Di chứng sau chiến tranh có thể coi là một loại bệnh tâm lý, cũng không biết đến bao giờ mới chữa khỏi. Tóm lại nếu có người dây vào anh lúc anh phát bệnh thì người đó tự mình cầu cho mình nhiều phúc đức đi.
Mạc Phong nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, động tác vốn đã rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thái Nhi vẫn bất chợt tỉnh giấc.
“Anh phải đi rồi à?”, Dương Thái Nhi lập tức đứng dậy ôm lấy eo anh từ phía sau và khẽ nói.
Có những người phụ nữ khi đã ngủ với họ rồi thì có thể sẽ xảy ra nhiều rắc rối không cần thiết, nhất là người như Dương Thái Nhi. Anh thực sự không muốn có chút dính líu gì với nhà họ Dương nữa, hơn nữa Mạc Phong cũng nghe nói giờ cô ta đã đính hôn rồi.
Đôi mắt cô ta lim dim: “Anh biết không, em không yêu anh ta! Tất cả đều là do nhà em sắp đặt. Bao năm nay em vẫn luôn chờ anh quay lại!”
“Không phải núi của mình thì đừng leo, không phải người của mình thì đừng chờ! Vốn dĩ là hai đường thẳng song song không giao nhau, tại sao nhất định phải trộn chúng lại với nhau?”, Mạc Phong đứng quay lưng lại phía cô ta và cười nói: “Bây giờ có người quan trọng hơn cần anh bảo vệ, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng!”
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má, Dương Thái Nhi rống lên đầy đau đớn: “Rốt cuộc cô ta hơn em ở điểm gì! Xét về nhan sắc thì Dương Thái Nhi đầu có thua kém gì cô ta, những gì cô ta có thể cho anh, em đều có thể cho anh. Những gì cô ta không thể cho anh, em vẫn có thể cho anh! Nói không chừng bây giờ anh nỗ lực hơn một chút thì ông nội em sẽ đồng ý đấy!”
Mạc Phong đẩy cô ta ra, nằm tay cô đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa, sau này tốt hơn hết đừng gặp nhau nữa!”
Sau đó, anh mở cửa và bước ra ngoài mà không nhìn lai.
Lúc này Dương Thái Nhi dường như đã hiểu ra.
Cô ta đã mất Mạc Phong kể từ tám năm trước rồi!
Cái bạn không có được là tuổi trẻ!
Vừa ra khỏi khách sạn, phía xa đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Mạc Phong không khỏi đưa mắt né tránh.
Anh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy chiếc xe kia đang ra sức chạy trốn “Mình đã nói rồi mà, không ngủ với người phụ nữ này được, rắc rối lại sắp đến nữa rồi!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu thở dài nói.
Lúc này ở biệt thự Hoa Nam Nam Sơn.