Chương 126
Luồng sát khí lan tỏa khiến Góa phụ đen phải lùi lại mấy bước.
Nhưng nếu lùi nữa thì cô ta sẽ bị rơi xuống.
“Chỉ cần anh không cản tôi thì tôi sẽ báo đáp anh mười triệu tệ! Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp nhưng anh có tiền thì thể loại phụ nữ nào cũng có thôi! Người anh em, tôi thấy anh vẫn còn trẻ, tốt nhất không nên tham gia vào chuyện giang hồ!”, cô ta run rẩy nhìn Mạc Phong.
Mạc Phong bẻ cổ rồi lạnh lùng nói: “Quy định giang hồ là do cô đặt ra à? Các người làm rối lên thì dựa vào cái gì bắt tôi đứng nhìn? Nếu bây giờ cô thả cô ấy ra thì có khi tôi còn tha mạng cho cô đấy! “Ha ha, xem ra anh vẫn còn non lắm, giang hồ có ai mà không biết danh hiệu Góa phụ đen của tôi, ngay cả mười mấy đặc công còn không giết nổi tôi, anh tưởng mình có thể sao?”
Anh nhếch miệng cười tinh quái: “Trên đời có một loại hoa tên là Mạn Châu Sa Hoa, hay còn gọi là hoa bỉ ngạn, là hoa mọc trên đường Hoàng Tuyền. Đóng cô lên thân cây, từng cánh hoa cắm vào trái tim cô, đừng hỏi tại sao hoa có thể ghim vào trong tim, vì chỉ có những kẻ ngốc mới hỏi câu hỏi như vậy!”
“Khi ghim vào cơ thể thì không được khiến trái tim bị thương mà tạo thành hình hoa bỉ ngạn trên ngực cô, rồi bôi lên đó một loại mật ong đặc biệt, nó sẽ thu hút các loại trùng khuẩn ăn thịt người. Mật ong sẽ ngấm vào bên trong người cô, và đám kiến trùng cũng chui vào trong tim, thận, gan và cuối cùng là tủy não!”
“Có rất nhiều người đã phải giương mắt nhìn lục phủ ngũ tạng của mình bị ăn sạch, sau đó tuyệt vọng tắt thở mà chết.“
Dương Thái Nhi cảm thấy Góa phụ đen đang run rẩy khi nghe anh nói, bàn tay cô ta bóp cổ Dương Thái Nhi cũng run lay bay.
Sợ hãi!
Sự sợ hãi xuất phát từ bên trong.
“Anh…rốt cuộc là ai…đây là cách hành hạ mà châu Âu kiêng dè nhất, anh có quan hệ gì với Minh Vương?”, góa phụ đen run rẩy hỏi.
Cô ta định bỏ chạy nhưng hai chân mềm nhũn, mất hết sức lực.
Dương Thái Nhi thấy vậy bèn cắn tay cô ta và nhanh chóng chạy về phía Mạc Phong.
Nhưng lúc này Mạc Phong không dám tới gần Dương Thái Nhi nữa.
Sát khí!
Toàn bộ cơ thể anh được bao trùm bởi luồng sát khí đáng sợ.
Giống như vừa mới bò ra từ một đống xác người, khiến quỷ thần đều phải hoảng sợ chùn bước! “Bởi vì loại khổ hình này là do tôi phát minh ra!”, Mạc Phong để lộ nụ cười khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Nụ cười đó giống như là một sự chế giễu từ sâu thẳm linh hồn vậy!
Góa phụ đen nhìn thấy thì tái mặt: “Không… không thể nào anh đã biến mất ba năm trước rồi, không thể nào là anh được!”
Anh cười!
Sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ bạc: “Tôi nói rồi, người chết sẽ không nói tới chuyện thương lượng!”
Giọng nói của Mạc Phong bỗng trầm xuống, nghe khàn khản.
Đến ngay cả Dương Thái Nhi đứng bên cạnh cũng hết hồn, đây có thật sự là Mạc Phong không? “Không không thể nào!”, Góa phụ đen không dám tin mọi thứ, nhiệm vụ đầu tiên nhận ở Hoa Hạ lại gặp phải người đàn ông mà cả châu Âu đều phải kiêng sợ khi nghe danh tiếng, không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo nữa?
Vụt…
Bóng đen lướt tới.
Một nằm đấm dội thẳng vào ngực Góa phụ đen.
Phụt
Một ngụm máu tươi bắn ra từ miệng cô ta.
“Tổ chức sẽ không tha cho anh đâu!”, trước khi chết cô ta chỉ thẳng vào Mạc Phong và nói.
Cổ tay cô ta có một ký hiệu hình giọt nước nhưng màu đỏ.
Mạc Phong khẽ chau mày: “Huyết Trích Tử sao? Loại tổ chức cấp ba thế này mà cũng dám tới Hoa Hạ chấm mút à! Hôm nay tôi sẽ dùng máu của các người để tế bái những tướng sĩ của bọn tôi.”
Phụp
Anh đưa bàn tay ra ghim vào cơ thể góa phụ và móc ra quả tím đẫm máu.
“Ư..”, người phụ nữ nằm trong một vũng máu “Ha ha, trái tim của kẻ xấu đúng là màu đen!” Nói xong anh bèn vứt quả tim xuống và huýt sáo. Một bóng dáng nhanh nhạy từ bóng đêm lao ra. Anh Hai nhảy vọt ra gặm cả quả tim và nuốt vào bụng.
Người phụ nữ này khá có danh tiếng ở châu Âu, giỏi dùng độc, có điều không may là Mạc Phong đã được ông cụ luyện thành cơ thể kháng mọi loại độc, nhưng những tướng sĩ ở ngoài kia thì khác.
Bàn tay cô ta nhuốm máu quân nhân Hoa Hạ, hôm nay giết được cô ta chẳng khác gì thay trời hành đạo! “Mạc..Mạc Phong…
Giọng nói yếu ớt của Dương Thái Nhi từ phía sau vọng tới chứa đựng sự vui mừng, nhưng hơn thế là sợ hãi.
Cô ta sợ người đàn ông trước mặt không phải là Mạc Phong người mà mình từng biết.
Vừa rồi đúng ra có những việc không nên để Dương Thái Nhi trông thấy, anh đã sơ suất.
“Có sợ không?”, Mạc Phong quay lưng trầm giọng nói với cô ta.
Nhưng không ngờ cô nhóc lại lao tới ôm anh từ phía sau.
“Người tôi có máu, sẽ khiến cô bị vấy bẩn đấy.”
Dương Thái Nhi càng ôm chặt hơn: “Em không sợ dù anh có biến thành ai thì em cũng không sợ.em chỉ thấy thương anh. Rốt cuộc thì điều gì đã khiến một người hay cười như anh trở thành một ác ma hút máu như vậy, bao năm qua chắc anh đã phải chịu nhiều đau khổ lắm…
Tí tách…
Nước mắt chảy xuống đằng sau chiếc mặt nạ.
Vào sinh ra tử chiến đấu bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ rơi nước mắt, trong đôi mắt anh chỉ có thù nước, thù nhà, không hề có cái gọi là tình trường.
Nhưng câu nói cuối cùng của Dương Thái Nhi đã chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Rốt cuộc anh đã trải qua những gì thì cũng chỉ có mình anh mới biết.
Giọt nước mắt này giải phóng toàn bộ đau khổ trong con người anh, nhưng đàn ông thường chỉ khóc trong im lặng.
“Báo cảnh sát đi, chuyện này nhà họ Dương sẽ xử lý ổn cả thôi, coi như hôm nay anh chưa từng tới đây, anh tin em sẽ không bán đứng anh, đúng không?”
Nghe thấy vậy Dương Thái Nhi biết là Mạc Phong định rời đi bèn vội vàng ôm chặt anh không bỏ ra: “Em sợ, anh đưa em về khách sạn đi..
Mạc Phong gỡ mặt nạ xuống khẽ thở dài: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.
“
Bỗng nhiên tim anh đập mạnh.
Và anh đẩy Dương Thái Nhi ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!