Hai nhà kết thông gia, bọn họ cũng nhận được nhiều lợi lạc. Vì vậy cả đám người bèn nhào lên cản Từ Giai Nhiên.
Nhưng khi họ lao xuống thì ngay lập tức có một đám người khác tạo thành một bức tường thành chặn ngay trước phía sau cô.
Cô quay lại nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Trầm Chương.
Lúc này cả hai người đều nở nụ cười. Những chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Mộ Dung Trầm Chương. Anh ta đã làm không ít bài tập cho buổi hôn lễ ngày hôm nay. Thậm chí còn nghiên cứu xem có thể trốn ra ngoài từ hướng nào và còn mua chuộc rất đông tay chân để làm việc cho mình.
Những người đó đều không phải là người Giang Hải, vì vậy đợi khi nhà Mộ Dung điều tra ra thì có khi bọn họ đã rời đi rồi.
Anh ta tạo đường rút lui cho mình không ngờ lại để cho Từ Giai Nhiên dùng trước. Thực ra cả hai người đều có ý định bỏ trốn, chỉ là Mộ Dung Trầm Chương điềm tĩnh hơn, bởi vì Trần Nhã là điểm yếu của anh ta, để cô ấy không bị thương thì anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp.
Từ Giai Nhiên thì khác. Nếu cô ấy đi tìm Mạc Phong thì thử hỏi ở cái đất Giang Hải này ai dám ra tay với gã đó chứ?
Với sự trợ giúp của Mộ Dung Trầm Chương, cuối cùng cô cũng tìm được một đường lui .
Đúng lúc Từ Giai Nhiên định lao ra thì cơ thể cô nghiêng qua một bên. Cô quay đầu lại thì thấy có người giẫm vào váy mình.
Váy cưới vốn dĩ dài và nặng, đừng nói có người giẫm, có khi bước đi còn tự ngã. Mà người giẫm váy cô không phải ai khác chính là chú Hai.
“Nhiên Nhiên, cháu quay lại cho chú! Có biết cháu mà đi thì sẽ gây tổn thất bao nhiêu tiền của mọi người không?”, người đàn ông trung niên tức giận quát tháo.
Từ Giai Nhiên khom người, giằng váy lại: “Đó là lợi ích của các chú, không phải lợi ích của cháu! Sao cháu phải hi sinh? Những năm qua cháu đã kiếm không ít cho nhà họ Từ. Vậy là đủ lắm rồi, hơn nữa cháu cũng chẳng mang đồng nào đi cả!”
“Có chút tiền mà cháu đã tính thoát khỏi nhà họ Từ sao? Để bồi dưỡng bản thân, cháu có biết mọi người đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không? Rốt cuộc trong thâm tâm cháu có cái nhà này hay không, chú thấy cháu bị u mê rồi!”
“U mê thì u mê!”
“…”