Đối với người giàu mà nói, năm nghìn tệ một đêm cũng chẳng khác nào ở trong một khách sạn nhỏ tận hưởng cuộc sống, nhưng đối với những người bình thường thì mức giá này có khi là cả một tháng lương.
Ngày nay, hầu hết khách của khách sạn này đều là những người nổi tiếng hay nhà giàu ở Giang Hải và một số nơi lân cận, không ai tặng quà bằng tiền mặt mà thay vào đó là một tờ giấy có dán thẻ ngân hàng bên trên.
Hay thậm chí là tặng hẳn nhà cửa xe cộ và ngân phiếu. Người ta nói người giàu cũng có nỗi khổ của mình, nhưng thú vui của họ bạn không cách nào tưởng tượng nổi đâu.
Mạc Phong ngay lập tức lái xe về phía khách sạn Crowne Plaza.
...
Lúc này trong khách sạn sảnh chính đã chật cứng người, mới khoảng mười giờ sáng mà khách khứa đã có mặt đông đủ. Những người có thể tham gia hôn lễ của nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung, cơ bản cũng phải có khối tài sản lên tới một trăm triệu tệ.
Một số người thậm chí còn bay thẳng từ nước ngoài về để dự đám cưới của hai người. Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương đang đứng trên sân khấu, ánh mắt hai người không chạm nhau mà đang tìm kiếm bóng dáng ai đó ở phía dưới.
Những người khách ngồi dưới dường như đã phát hiện ra manh mối.
"Ơ này? Hai người đó làm sao thế nhỉ, trông có vẻ không vui ấy?"
"Sao lại không vui cơ chứ? Không phải kết hôn lúc nào cũng như vậy sao? Sắp lập gia đình nên kiểu gì mà chẳng hơi căng thẳng!"
"Tôi thấy mắt cô Từ hơi sưng mà, xem ra cô ấy vừa khóc!"
"Trông cậu chủ Mộ Dung cũng hơi không ổn, tại sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm góc tường nhỉ?"
"..."
Trên sân khấu, Mộ Dung Trầm Chương lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng soạn thảo một tin nhắn rồi gửi đi, người nhận là một người thậm chí còn không được lưu tên.