Mạc Phong cũng mặc kệ Kim Nguyệt Khê, chỉ gắp thức ăn nhét vào miệng và nhai nhồm nhoàm. Anh không thích làm màu khi ăn, nên thường thể hiện ra những gì chân thực nhất cho người khác thấy.
Ngay cả năm đó khi quốc vương Anh mời anh ăn cũng vậy. Có thế nào anh ăn thế đó, dù mọi người đều biết nước Anh ăn đồ Âu và dùng dao nĩa.
Lúc đó để né sự coi trọng của công chúa Anh, anh đã tự hủy hoại hình tượng của mình. Lúc ăn bít tết, mọi người đều dùng dao nĩa, riêng anh thì bốc tay.
Minh Vương lừng lẫy khiến cả châu Âu sợ hãi mà khi ăn lại không quy củ như vậy khiến anh đinh ninh là hoàng gia sẽ đuổi mình ra ngoài nhưng không ngờ công chúa lại không hề thấy phản cảm mà còn cho rằng cách ăn đó đậm chất đàn ông theo một cách rất riêng.
Tóm lại là anh càng cố tình hủy hoại hình tượng thì cô ấy là càng bám lấy anh.
Phụt!
Kim Nguyệt Khê thấy anh ăn ngon lành, nhét hết miếng này tới miếng khác vào miệng bất chấp hình tượng bèn bật cười thành tiếng.
“Có ai tranh với anh đâu. Anh ăn chậm thôi, tất cả chỗ thịt này đều là của anh đấy!”
Mạc Phong cũng mặc kệ. Ăn thế nào thoải mái thì thôi: “Cô cũng ăn đi, có phải tôi ăn dọa cô hết hồn không?”
“Thực ra anh Mạc không cần tỏ ra xấu xí như vậy trước mặt tôi. Tôi thừa nhận ngay từ đầu đã để ý tới anh. Với một thiên tài như anh mà làm bảo vệ tại một tập đoàn thì phí của giời quá! Tôi vốn định mời anh tới công ty ở Vân Châu làm quản lý, mặc dù công ty đó không bằng tập đoàn Kim Tư Nhã nhưng một năm kiếm hàng trăm triệu không thành vấn đề, hơn nữa công ty đó cũng sắp phát hành cổ phiếu rồi!”
“Ồ! Vậy có nghĩa là giám đốc Kim không định mời tôi nữa?”
“Giờ tôi không muốn có quan hệ lợi ích với anh Mạc nữa, chỉ muốn làm bạn, không biết có được không?”
“…”
Làm bạn à?