Chương 1183
Thế nhưng Tống Giai Âm chẳng buồn nhìn anh ta lấy một lần, chỉ chăm chăm nhìn vào Mạc Phong trên sân khấu.
Đối diện với sự khinh thường, khiến một người từ nhỏ đã được cưng chiều dẫn tới kiêu căng như Hứa Chí Minh cảm thấy không vui.
“Chào cô!”, anh ta gằn giọng, rõ ràng là đã tức giận.
Lúc này Tống Giai Âm mới từ từ quay đầu lại và nói với vẻ lạnh lùng: “Tôi không bị điếc! Anh không thấy sao, tôi chỉ không muốn nói chuyện với anh!”
Cô đã từng gặp Hứa Chí Minh, chính là kẻ gây sự lần trước ở câu lạc bộ. Khi đó Tống Giai Âm đang ở trên tầng. Mặc dù không biết nguyên do nhưng vừa nghe là biết ngay người này muốn chống đối Mạc Phong. Hơn nữa anh ta còn không ngừng trêu ghẹo những cô gái khác, thậm chí còn có hai cô đi theo anh ta vào nhà vệ sinh ngay khi đó.
Họ làm gì thì không cần phải nói. Tống Giai Âm cũng chẳng buồn quan tâm tới những chuyện đó. Nhưng chơi ai thì chơi chứ tìm tới cô là đã không đúng người rồi.
“Ý cô là gì? Tôi tìm cô bắt chuyện là vì xem trọng cô, giữ thể diện cho cô đấy! Cô có biết tôi là ai không? Có tin là chỉ cần vài phút là cô không thể đứng nổi trong này không?”, Hứa Chí Minh nói với giọng ngông cuồng.
Tống Giai Âm liếc nhìn anh ta, đôi mắt hiện rõ vẻ chán ghét: “Anh là ai đó là chuyện của anh, còn có ở được đây hay không là việc của tôi. Người đàn ông mà chỉ luôn kỳ kèo với phụ nữ là kẻ chẳng ra gì!”
“Cô!”
Trước đó có mấy cô gái sau khi biết anh ta là người của nhà họ Hứa thì đã rất muốn bắt chuyện. Những người có mặt ở đây hôm nay đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Một vài người cũng hiểu rất rõ về nhà họ Hứa. Đó là một gia tộc có địa vị, có binh quyền trong tay. Ở cái xã hội này, chỉ cần ai nắm binh quyền thì người đó có quyền lên tiếng.
Hứa Chí Minh vừa định giơ tay thì có tiếng cười từ phía sau vọng lại.
“Ấy! Đây không phải là cậu Hứa sao! Nói chuyện thôi, chứ động tay động chân với phụ nữ là không đúng rồi!”
Mạc Phong bước xuống khỏi sân khấu. Anh quay người, đôi mắt ánh lên sát khí: “Nhất là đó còn là người phụ nữ của tôi. Anh có tin là tôi chỉ cần ngoắc tay cũng có thể khiến anh chết ngay tại chỗ không?”
“Ha ha, anh thật biết dọa người. Nghe nói công phu của anh lợi hại lắm, sơn trang này cũng không tệ mà, hơn nữa tôi cũng không mang quà gặp mặt, chỉ có mang theo vài cao thủ thôi. Người ta nói cao thủ thích gặp đối thủ xứng tầm, hay là cùng chơi đi!”, Hứa Chí Minh vẫn ngạo mạn như vậy, từ trong xương tủy anh ta đã không coi Mạc Phong ra gì. Bởi vì trong mắt anh ta kẻ đột nhiên giàu có vốn là kẻ chẳng có gì.
Đám đông vội dỏng tai lên nghe.