Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1097

Mười lăm năm trước!

Kim Nguyệt Khê nhìn hai người với vẻ mặt kinh ngạc: “Hai người đã gặp nhau từ mười lăm năm trước á?”

Người đàn ông trung niên cũng cúi xuống như đang suy nghĩ điều gì đó, ông ta đột nhiên vỗ trán chỉ vào Mạc Phong và kêu lên: “Cậu… Có phải cậu là thằng bé ăn mày từng xin ăn trước quán lẩu của tôi không?”

“Tôi nhắc lại cho chú nghe, lúc đó chúng tôi đứng để tránh mưa. Quả thật là có bị hương thơm bên trong hấp dẫn, nhưng chúng tôi không hề đi xin ăn! Năm đó tôi đã từng nói, sông có khúc, người có lúc, đừng khinh thiếu niên nghèo!”, ánh mắt của Mạc Phong bỗng trở lên lạnh lùng đến cực điểm.

Người đàn ông này hơn chục năm trước chính là chủ quán lẩu, nhưng vì ham mê cờ bạc, hơn nữa ở bên ngoài còn bao nuôi vài cô sinh viên.

Cuối cùng chỉ đành ký nợ, đi vay nặng lãi một khoản tiền không hề nhỏ, hơn nữa còn bị người ta bắt lại, doạ chặt cả hai tay nếu không chịu trả tiền.

Sau đó không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng quán lẩu này làm tài sản thế chấp, phải làm bồi bàn trong quán, sau đó trừ vào tiền lương hàng tháng coi như trả dần cho số nợ còn lại.

Nhưng sau mười lăm năm, ông ta vẫn có thể trả hết.

“Ôi dào tôi cứ tưởng là ai! Hoá ra là thằng bé ăn xin mười lăm năm trước, mà mười lăm năm sau chẳng phải cậu vẫn là một thằng ăn xin thôi sao? Xem cậu đang mặc cái gì này, một chiếc áo sơ mi vải lanh!

Bên ngoài chắc người ta bán ba mươi tệ ba cái, quần áo mặc đi làm của tôi ba trăm tệ một chiếc cơ, cậu đọ được à? Đồ bỏ đi thì mãi là đồ bỏ đi thôi!”

Người đàn ông trung niên biết vị khách trước mặt chính là thằng bé ăn xin đứng ở cửa tránh mưa năm xưa, lập tức ra vẻ ta đây.

Dù sao thì ông ta cũng là ông chủ, mười lăm năm năm trước Mạc Phong thậm chí còn chả bước vào được quán lẩu này, cho nên từ đáy lòng ông ta vẫn rất xem thường Mạc Phong.

Kim Nguyệt Khê lập tức cau mày: “Chú mắng ai là đồ bỏ đi cơ? Ăn nói kiểu gì thế, chú có tin tôi khiếu nại chú tội nhục mạ khách không?”

“Ha ha, tôi thấy cậu mười lăm năm này cũng được đấy chứ. Ngày xưa chỉ là loại rác rưởi mà bây giờ đã thăng chức làm thằng ăn bám phụ nữ cơ đấy. Chả bằng tôi, ít nhất thì tôi tự dựa vào sức mình, còn cậu thì dựa vào phụ nữ! Tôi khinh, đồ không có tiền đồ!”

“Chú…!”

Kim Nguyệt Khê tức đến run cả người, nhưng Mạc Phong ngược lại bình tĩnh một cách khác thường.

Như thể người mà ông ta vừa mắng không phải là anh.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!