Chương 103: Con gái chân yếu tay mềm
“Anh đánh hắn ta làm gì chứ?”, Tần Lam hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mạc Phong sờ cổ hắn. Lúc này con người của Hồng Kiểm sắp nồi ra tới nơi. E rằng con gái mà nhìn thấy bộ dạng này sẽ đều gặp ác mộng mất. “Hắn chết rồi!”
Tần Lam lập tức chạy từ trên tầng xuống sờ vào động mạch của Hồng Kiểm: “Sao lại thế? Anh đánh chết hẳn à?”
Anh quay đầu lại trừng mắt. Sao IQ như thế lại có thể làm đội trưởng hình sự nhở? “Cô ít xem báo về minh tinh điện ảnh thôi. Nhét chất độc trong răng mà cũng không biết à?”, Mạc Phong lắc đầu cạn lời.
Phương thức dùng độc tự sát cũng chẳng phải thứ gì cao siêu mà là điều rất bình thường ở châu Âu.
Nhất là sau khi bị kẻ địch bắt được. Để tránh không phải chịu sự hành hạ và làm lộ thông tin của tổ chức thì kẻ bị bắt thường nhét độc và chân răng.
Tần Lam ngẩng đầu nhìn Mạc Phong với vẻ cảnh giác: “Sao anh biết nhiều thế?” “Nhiều á? Kiến thức cơ bản thôi mà, gặp nhiều thì sẽ quen thôi!”, anh phủi tay khẽ cười. Mặc dù cô ấy rất tò mò không biết rốt cuộc Mạc Phong từng làm gì nhưng cô cũng không hỏi tiếp. “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”, Tần Lam quay đầu hỏi. “Suỵt!”, Mạc Phong đưa ngón tay lên miệng: “Cô có nghe thấy tiếng gì không?”
Tần Lam nhín thở nhưng vẫn chỉ nghe thấy tiếng nước
Rào rào rào…
Thật sự là cô không nghe thấy tiếng gì khác. “Tiếng nước à?”
Mạc Phong đanh mặt, trầm giọng: “Tiếng b”. “Cái gì?”, tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt của Tần Lam cũng tái mét: “Ở đâu? Trên thuyền vẫn còn mười mấy hành khách nữa, nếu mà nổ thì sẽ có nhiều người chết lắm!”
Anh không trả lời mà chỉ tìm kiếm xung quanh. “Nói đi! B ở đâu!”, Tần Lam dí một thanh niên đầu cua xuống đất và quát lên.
Tên này bị dí như vậy thì hét lên thảm thiết vì bị trật khớp tay: “Á…tôi không biết tôi thật sự không biết! “Còn nói dối à, xem ra dạy dỗ vẫn chưa thấm nhỉ!”, Tần Lam ghì giọng.
Lúc này Mạc Phong đang đứng bên ngoài nhà bếp phía sau boong tàu, phất tay nói: “Hần không biết thật đấy, không phải ai cũng có đủ dũng cảm không sợ chết đâu!”
Hồng Kiểm từng là lính đánh thuê, ngày ngày chạy đua với thần chết trong mưa b bão đạn, có thể cái chết chính là một sự giải thoát đối với hắn ta.
Anh cầm cây côn sắt gõ gõ lên boong tàu, bỗng nhiên cảm thấy một khu vực phát ra âm thanh khác những khu vực khác.
Rầm…
Anh đấm thẳng xuống boong tàu không chút do dự và tạo ra một cái hốc.
Đám đông: …… 11
Đây là quái vật phương nào vậy, boong dày như vậy mà đấm thủng luôn sao?
Mạc Phong lấy ra một thứ đen xì từ trong boong. Động tác của anh rất nhẹ nhàng và từ từ đặt thứ đó trước mặt mọi người. “Đây là..b hẹn giờ dùng áp lực sao?”, Tần Lam kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy thứ anh lấy ra.
Ở giữa có một cái ống, bên trong là thủy ngân. Bất luận thủy ngân chảy về bên nào thì cũng gây nổ, sức mạnh tương đương với năm quả lưu đạn phát nổ cùng lúc.
Chỉ có giữ được thủy ngân ở vị trí chính giữa mới không phát nổ. Ở trên ống thủy ngân còn có một chiếc đồng hồ bắt đầu đếm ngược. “Còn ba mươi giây! Không kịp nữa rồi!”, Mạc Phong chau mày khẽ nói.
Ba mươi giây sao?
Những kẻ vượt biển bỗng bị dọa hết hồn, còn việc tại sao trên thuyền có b thì bọn họ cũng không biết.
Chắc chắn là có kẻ giấu ở đây từ lâu. Mục đích là để tiêu hủy toàn bộ chứng cứ nêu chuyện bị bại lộ.
Tần Lam cuống cuồng đi đi lại lại: “Không được, trên thuyền còn nhiều người thế này, mười mấy mạng người, phải làm sao đây!” “Tôi có cách!”, Mạc Phong quẹt mồ hôi trán, hít một hơi thật sâu.
Tổ tông phù hộ, mình không thể chết ở đây được, ở nhà vẫn còn một cô vợ xinh đẹp đang đợi mình về cơ
Mạc Phong ôm b nhảy xuống nước mà không đợi
Tần Lam kịp phản ứng lại. “Quay lại! Quay lại cho tôi!, Tần Lam lập tức tì vào lan can, hét ầm lên về phía mặt nước đang dập dềnh.
Đám vượt biên lại bắt đầu nảy ra ý đồ.
Tất cả bọn chúng đều lẳng lặng tách ra, định vòng ra phía sau Tần Lam và đẩy cô xuống. “Chết đi, đồ đàn bà thổi tha!”, một gã đầu trọc cầm con dao quát lớn.
Pång…
Tiếng súng vang lên.
Tần Lam chẳng thèm quay đầu lại, khẩu súng 54 trong tay bốc khói.
Quay lại nhìn thì thấy một dòng máu chảy ra ngay giữa trán của gã đàn ông đầu trọc kia.
Trước đó, khi Mạc Phong và cô ấy thu dọn đám người này đã chủ động lấy súng cất đi.
Ai ai cũng tưởng con gái chân yếu tay mền, nhưng thực ra Tần Lam còn ra tay tàn nhẫn hơn Mạc Phong nhiều. “Những kẻ tấn công cảnh sát đều giết chết không tha! Tần Lam cầm súng chĩa về đám người kia và quát lớn.
Dọa bọn chúng sợ hãi lập tức co cụm vào một chỗ, hai tay ôm lấy đầu, quỳ một góc, không ai dám khinh suất.
Sư tử Hà Đông không phải là cách xưng hô cho vui đâu!
Một âm thanh nặng nề phát ra từ trong làn nước. Mặt sông lập tức nổ tung như một cái mũ nấm.
Đừng đợt sóng lớn lan động và bập bềnh không ngừng, nước cứ chảy về phía khoang thuyền. “Mau hất nước ra ngoài!”, Tần Lam hô lên.
Chuyện này giống như gặp giông bão trên biển, sóng từ bốn phía ập tới, không cẩn thận là sẽ khiến con thuyền bị nhấn chìm.
Con thuyền chao đảo một hồi lâu mới từ từ cân bằng trở lại, thế nhưng mặt nước bỗng nổi đầy cá chết.
Người của đồn cảnh sát Giang Hải cũng lũ lượt kéo tới, mười mấy chiếc cano bơi xung quanh. “Trên thuyền nghe rõ, các người đã bị bao vây!”
Lúc này Tần Lam chầm chậm từ một góc bước ra. Cô cảm thấy hơi say khi vừa nãy sóng đánh, vì vậy cô bám chặt vào lan can để giữ thăng bằng. “Được rồi, trèo lên bắt đi!”, cô nhìn những cảnh sát phía dưới và phất tay.