Chương 1015
Những vị trưởng lão khác cũng đưa lệnh bài ra. Tất cả đều được làm bằng vàng nên không hề bị cũ đi theo thời gian.
“Có tổng cộng năm tấm lệnh bài Miêu Cương. Tất cả đều đưa cho cậu đấy! Nhưng chuyện cậu đã hứa với chúng tôi thì nhất định phải thực hiện nhé!”, trưởng lão Linh nhìn Mạc Phong với vẻ nghiêm túc.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc họ đã phó thác tương lai của Nam Khương cho Mạc Phong. Nếu không phải là người tuyệt đối tin tưởng thì đời nào họ làm vậy.
… Hai ngày sau, Mạc Phong một mình luyện võ trong một khoảnh sân nhỏ, những người khác thì ai làm việc của người nấy.
Sáng sớm.
Anh đang cầm cần câu cá trong một cái hồ thì bỗng Triệu Vô Cực từ ngoài hớt hải chạy vào. Hắn chẳng buồn để ý Mạc Phong đang ngồi bên ngoài mà cứ thế lao vào trong nhà: “Thiếu chủ! Thiếu chủ!”
“Tôi to đùng đùng thế này mà ông không nhìn thấy à?”, Mạc Phong quay lại tức giận nói. Mình thì đang ngồi ngoài câu cá, ông nội này chạy ngang qua mà không thấy sao.
Triệu Vô Cực lại quay người lao ra ngoài: “Thiếu chủ!”
“Có gì thì nói đi, ông làm cá sợ chạy hết rồi này!”
“Viên Bá Thiên đã rời đi rồi!”
“Cái gì?”
Mạc Phong đứng bật dậy nhìn hắn với vẻ trách cứ: “Ông nói cái gì, đi rồi à?”
“Vừa rồi bồ câu đưa thư mang tin tới báo rằng lão Viên đã rời khỏi Nam Khương, thứ cần tìm hình như cũng không tìm thấy!”, Triệu Vô Cực lắc đầu khẽ thở dài.
Viên Bá Thiên cũng thật là. Mạc Phong tốn bao công sức tới tìm hắn mà hắn lại về mất tiêu.
Lúc này Thương Hồng cũng bước vào: “Đều ở đây cả à? Vừa hay em có chuyện cần nói với anh!”
“Em cũng có chuyện à? Em nói đi!”
“Việc kinh doanh dược liệu của chúng ta xảy ra chút vấn đề. Những gia tộc hợp tác kia muốn gặp anh, nếu không họ sẽ trả hàng! Giờ anh là người kiếm ăn bằng nghề nhìn mặt người khác rồi đó sếp Mạc!”
Hai từ ‘sếp Mạc’ nghe thật thốn! Ai chẳng biết câu lạc bộ dựa cả vào Thương Hồng.
Mạc Phong thu cần câu, phía lưỡi câu còn có một con cá. Anh khẽ gỡ con cá ra thả nó trở về hồ: “Thông báo cho mọi người thu dọn chuẩn bị quay về! Em và Tiểu Hải về trước, hòa hoãn đám người đó giúp anh!
Có lẽ lại có người giở trò rồi, tưởng anh đã ngoẻo ở Nam Khương đây mà! Nhược Hi không lanh lẹ bằng em, phải dựa vào em thôi!”
“Ồ, bây giờ anh mới biết em quan trọng à? Chả hiểu kiểu gì!”, Thương Hồng quay đầu sang chỗ khác, hậm hực nói.