Chương 987:
Cô cứ nghĩ thái độ của mình rất bình thường, không ngờ trong mắt Mộ Tấn Dương, cô lại cứng đờ một cách rõ ràng như vậy.
Thực chất Diệp Du Nhiên không khác mấy với mọi khi, chỉ có điều ánh mắt Mộ Tấn Dương rất nhạy, lại quen thuộc với Diệp Du Nhiên, tất nhiên nhận ra sự khác thường của cô. Chỉ có điều, anh cũng không biết vì sao đột nhiên cô lại lặng lẽ chạy đến Cảnh thành, lúc đứng trước mặt Phong Hải lại gượng gạo như vậy.
Diệp Du Nhiên bông nhớ ra một chuyện.
Mặc dù cô vẫn chưa chắn chắn Phong Hải này là giả, nhưng trong lòng cô luôn nghĩ rất có thể là vậy.
Còn Lâm Tố Nghi và Phong Hải qua lại với nhau, Lâm Mộc Tây lại là con riêng của Mộ Tấn Dương, chắc hẳn việc này cũng có liên quan đến anh nhỉ?
Cô có nên nói cho anh ta nghe không?
“Em đóng kịch giả quá” Mộ Tấn Dương nhắc nhở một tiếng rồi buông cô ra, quay người đi vào hội trường.
Vừa mới đi dược hai bước, chợt phát hiện ra tay áo mình bị níu lại.
Anh quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên, ánh mắt ánh lên vẻ ngờ vực và mất kiên nhẫn.
Diệp Du Nhiên vội vàng buông tay ra, lúng túng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”
Mộ Tấn Dương quay người lại, nhìn cô chăm chú, tỏ ý kêu cô nói tiếp.
Diệp Du Nhiên bồn chồn nhìn bốn phía, rồi mới ngoắc ngón tay với anh: “Anh xích lại gần một chút”
Mộ Tấn Dương khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hơi nghiêng người về phía cô.
Hai người cách nhau rất gần, Mộ Tấn Dương có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, anh sực tỉnh †áo, ráng kềm chế siết chặt tay lại, rồi lại nhét tay vào túi quần tây.
Kể từ lúc ký đơn ly hôn, Diệp Du Nhiên chưa từng gần anh đến mức này.
Cô bình tĩnh lại, r đầu sang, thì thầm: “Phong Hải này là giả mạo, Phong Hải thật sự đã mất rồi, anh ta có qua lại với Lâm Tố Nghị, rất có thể đã biết chuyện của Lâm Mộc Tây, anh.."
Cô nói cho anh nghe những chuyện mà mình biết và những suy nghĩ trong đầu cho anh nghe.
Sau khi dứt lời, cô lùi lại, bất thình lình nhìn thấy trừng mắt nhìn cô, gương mặt cau có, ráng kìm chế cơn tức giận.
Cô ngạc nhiên nhìn anh một lúc, dường như anh không trừng mắt với cô nữa rồi.
Mộ Tấn Dương không nói tin hay không, chỉ hỏi ngược lại: “Bị y em đến Cảnh thành với mục đích gì? Giả vờ không biết gì cả, rồi vạch trần thân phận thật sự của anh ta à?” Đúng là Diệp Du Nhiên nghĩ như vậy thật, nhưng bị Mộ Tấn Dương hỏi như thế, cô lại cảm thấy dường như mình đã làm Sai Vậy.
Cảm giác này...khó mà nói nổi thành lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!