Chưong 986:
Cô cũng cảm thấy may mãn vì lúc đó không trở mặt với Phong Hải, chứ bằng không bây giờ sao cô có thể đứng trước mặt anh ta, nói chuyện với anh ta một cách quang minh chính đại được chứ.
Phong Hải cũng cười với cô, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc trước: “Du Nhiên, sao cháu lại đến đây?”
Nụ cười trên mặt Diệp Du Nhiên hơi nhạt đi, sắc mặt vẫn tự nhiên, không nhìn ra được có chỗ nào không thỏa đáng cả: “Nghe nói có một buổi đấu giá lớn tổ chức ở Cảnh thành, cháu cũng muốn tham gia, mở mang đầu óc”
Nói dứt lời, cô ngượng ngùng bảo: “Cậu ơi, cậu sẽ không chửi cháu đâu nhỉ..”
Ừm, trước khi trở mặt với nhau, cô vẫn phải diễn cho tròn vai một cô cháu ngoại. Phong Hải đáp, sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào: “Nói gì thế, đến rồi thì đi ngầm nghía xem, muốn gì thì cứ nói, cậu sẽ mua cho cháu, công ty lo được hết”
Diệp Du Nhiên vẫn quan sát từng vẻ mặt của Phong Hải, sắc mặt cô không bộc lộ chút cảm xúc nào cả.
Nhưng trong lòng cô lại thấy hết sức kinh ngạc, suốt cả buổi nói chuyện, vẻ mặt của Phong Hải vẫn không mảy may để lộ chút sơ hở nào.
Anh ta tỏ ra hết sức bình thường, từ giọng điệu, thái độ đều rất đúng mực.
Diệp Du Nhiên nghĩ đến việc người đàn ông trước mặt cô đóng giả làm người khác suốt ba năm ròng, nhưng vẫn không bị ai phát hiện, trong lòng chợt thấy rùng rợn.
Cô ráng khống chế nét mặt mình: “Cảm ơn cậu”
Phong Hải nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dõi ra phía sau lưng cô.
Diệp Du Nhiên quay đầu trong vô thức bèn nhìn thấy Mộ Tấn Dương, không biết anh ta đã đi qua đây từ lúc nào.
Mộ Tấn Dương bước lên, đứng bên cạnh Diệp Du Nhiên, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh Phong”
Diệp Du Nhiên không khỏi dịch sang bên cạnh, Mộ Tấn Dương đứng gần cô quá.
“Không ngờ anh Mộ cũng có hứng thú với buổi đấu giá thế này à?” Vẻ mặt Phong Hải thoáng có vẻ ngạc nhiên.
Diệp Du Nhiên lại nghĩ đến ba chữ, rất đúng mực.
Trước khi biết Phong Hải này là giả, cô vẫn còn chưa nhận ra được điều này, đến bây giờ cô mới nhận ra mỗi một cử chỉ, lời nói, thái độ của Phong Hải đều giống như đã được sắp xếp từ trước vậy, thể hiện hết sức đúng mực.
“Không phải anh Phong cũng thế à?”
Mộ Tấn Dương nói, nụ cười ánh lên trên gương mặt, rồi khoác tay Diệp Du Nhiên, nhưng vẫn nói với Phong Hải: “Chúng tôi có chuyện muốn nói với nhau”
Cũng không đợi Phong Hải tỏ thái độ, Mộ Tấn Dương đã kéo. Diệp Du Nhiên bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!