Chương 973:
Trước kia Mộ Tấn Dương yêu cô, cô nói gì anh cũng nghe. Nhưng hiện tại, sau khi Mộ Tấn Dương nói cô phiền, không yêu cô nữa, đừng nói là bóp điếu thuốc của anh, anh mà biết cô ngồi đây nghe trộm, cô chưa chắc đã có kết cục tốt đâu. Cho nên sống chết của anh cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Tuy trong lòng cô nói với mình như vậy, nhưng thực tế thì... “Mộ Tấn Dương, anh chán sống rồi đúng không? Vân Tiên Tiên vẫn trẻ hơn em đấy, anh lại không chăm sóc bản thân mình như vậy, chết sớm rồi đến lúc cô ấy đi tìm người đàn ông khác thì anh có vui không?”
Lúc cô ý thức được chính miệng mình nói ra những lời này, cô hận không thể khiến thời gian quay ngược lại.
Tốt nhất là quay về thời điểm trước bữa tiệc tối.
Không đến bữa tiệc thì sẽ không gặp được Mộ Tấn Dương, cũng sẽ không chạy ra sau ghế nghe trộm, cực kỳ an toàn. Mộ Tấn Dương ngồi trên ghế không nhúc nhích, điếu thuốc. trên tay đã cháy đến gốc, tạo thành một mảng lớn tàn thuốc, chắc là chưa hút được bao nhiêu.
Diệp Du Nhiên đứng đó, những ngón tay thon dài nắm chặt ghế sô pha, khuôn mặt cứng đờ, trên đùi tê dại không có cảm giác.
Sao lại đột nhiên xông ra nói những lời này cơ chứ...
Cô cúi xuống, nhìn thấy đỉnh đầu của Mộ Tấn Dương, trong lòng không ngừng dãn vặt,
Vài giây sau, Mộ Tấn Dương dập tất điếu thuốc trong tay, chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Con ngươi của anh tối đen như hồ, giống như một xoáy nước không đáy có thể cắn nuốt con người, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, tầm mắt dừng trên dừng trên cái đai áo. trên vai của cô.
Diệp Du Nhiên cảm nhận được ánh mắt của anh, vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng đỡ lấy đai đeo vai.
Cô mặc lễ phục có đai, đai áo có chút lỏng, lúc đứng sẽ không tuột nhưng vừa nãy ngồi khá lâu, bản thân cũng không chú ý đến.
Mộ Tấn Dương dời mắt đi sau khi nhìn xong động tác của cô, thanh âm lành lạnh, không nghe ra cảm xúc: “Sao lại vào. được?”
Diệp Du Nhiên cũng không biết anh có tính toán gì với cô không, hoặc là anh đang tức giận rồi.
Cô chột dạ nhìn sang chỗ khác, giọng điệu có chút ngoan cố: "Mở cửa đi vào."
Mộ Tấn Dương mày hơi nhíu lại, vẻ mặt dường như muốn nói: em đùa với anh à?
Diệp Du Nhiên chớp mắt, làm bộ như không thấy vẻ mặt của anh.
Thì cô vốn dĩ mở cửa vào mà, chỉ là lừa quản lý mở cửa vào. mà thôi.