Chương 960:
Diệp Du Nhiên ngẩn ngơ, nhìn dáng vẻ ghét bỏ và sốt ruột của Mộ Tấn Dương, cô tỉnh táo hơn một chút, cố gắng nén tiếng khóc lại, hỏi anh bằng giọng nói khàn khàn: “Thật sự là chơi chán ư? Thế thì tại sao anh lại cưới em?”
Giọng nói cúa Mộ Tấn Dương xen lẫn vẻ mỉa mai: “Ha ha, trí nhớ của cô tệ thật nhỉ, cô đừng có quên là do cô dâng mỡ. lên miệng mèo, cô trẻ trung, gương mặt cũng ưa nhìn, đã dâng lên đến miệng rồi lẽ nào tôi lại làm lơ ư?”
Diệp Du Nhiên tức giận đến nỗi cơ thể run run, cô mấp máy. môi, muốn hỏi anh thêm nữa nhưng một hồi lâu vẫn không thốt ra được câu nào.
Mộ Tấn Dương nhíu mày thật chặt, giọng nói đanh lại: “Thế này còn chưa đủ à? Cô còn muốn gì nữa? Cô còn chưa tin ư? Diệp Du Nhiên, trước giờ tôi chưa nhìn thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô, cô nghĩ bản thân mình giỏi giang đến mức khiến tôi quấn quýt bên cô mãi sao, tình tình cô ẩm ương, lại không phải là con cái nhà quyền quý, ngoại trừ lúc bám theo tôi ra, cô còn có gì đáng giá nữa?”
Mộ Tấn Dương nói một tràng dài, mỗi một chữ đều là sự thật, nhưng mà, chữ nào chữ nấy đều giống như cây kim đâm mạnh vào trái tim cô, để máu rịn ra.
Tình yêu đáng sợ ở chỗ, người mà mình yêu thương nhất cũng là người làm mình tổn thương nhất, anh ta biết rõ điểm yếu của mình là gì, mỗi một nhát dao đều đâm rất chuẩn, tuyệt đối không bao giờ sẩy tay.
Mặt khác của tình yêu là sự thù hận.
Mặt khác của tình yêu tha thiết là vô tình.
Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng,
Dường như thời gian đã ngừng trôi, tiếng hít thở của hai người đều biến mất.
Một hồi lâu, Diệp Du Nhiên mới nói: “Vậy thì ly hôn thôi”
Mộ Tấn Dương đã từng nói, anh sẽ trung thành tuyệt đối với hôn nhân.
Cô đã tin tưởng, nhưng anh lại thất hứa.
Lễ nào mọi người nói đúng hay sao, lời nói của đàn ông không đáng để tin.
Rốt cuộc tại vì cô ngốc nghếch, hay là thủ đoạn của anh thâm hiểm quá đây?
Diệp Du Nhiên cứ nghĩ rằng cô nhắc đến chuyện ly hôn, anh sẽ đồng ý một cách dứt khoát.
Nhưng nào ngờ, Mộ Tấn Dương chỉ đáp lại bằng ba chữ: “Không đời nào”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên ánh mắt thấp. thoáng ánh sáng hy vọng, nhìn anh với vẻ trông chờ.
Nhưng dường như Mộ Tấn Dương nhìn thấu được suy nghĩ của cô vậy, anh nhếch môi cười mỉa mai: “Thế nào, nghĩ rằng tôi hối hận?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!