Chương 954:
“Em trước đó chỉ nói tạm thời tách ra một khoảng thời gian, bây giờ cũng nên dọn về rồi” Mộ Tấn Dương chậm rãi đi tới trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng.
Rõ ràng là thời tiết nóng bức, trên người Mộ Tấn Dương vẫn mặc tây trang, lại không đổ giọt mồ hôi nào.
Diệp Du Nhiên thậm chí cảm thấy hơi thở lạnh lẽo trên người anh, lúc này, cô mới phát hiện mình cách Mộ Tấn Dương quá gần, vội lùi về phía sau nửa bước, cách anh xa một chút, cô mới cảm thấy an toàn.
Mặt Diệp Du Nhiên trào phúng nhìn anh: “Anh kêu tôi dọn về?”
Anh thế nào làm được, giống như chưa từng xảy ra điều gì, nhẹ nhàng nói ra câu này.
Mộ Tấn Dương lại không nói nữa, xoay người nhìn thấy Thịt Bò lại muốn lén chạy, lạnh lùng nói hai chữ: “Quay lại”
Thịt Bò ngoan ngoãn quay về nằm sấp trên thảm, vươn cái lưỡi dài thở hổn hển.
Mộ Tấn Dương lại ngồi xuống bóng cây, nửa híp mắt, khôi phục bộ dạng nhàn nhã trước đó.
Diệp Du Nhiên trực tiếp đi thẳng ra cửa, lúc đi tới cửa, lại bị mấy vệ sĩ không biết có từ lúc nào chặn lại.
“mợ chủ!” Thái độ của
ệ sĩ rất cung kinh, cũng rất cứng rắn.
Diệp Du Nhiên đi về bên trái, vệ sĩ chặn trái, cô đi về bên phải, vệ sĩ chặn bên phải.
“Mộ Tấn Dương, anh rốt cuộc muốn làm gì! Cầm tù tôi sao? Hạn chế tự do cá nhân của tôi?” Diệp Du Nhiên tức giận bừng bừng xoay người đi tới trước mặt Mộ Tấn Dương, lớn giọng chất vấn anh.
Mộ Tấn Dương không nhìn cô, chỉ ung dung mở miệng: “Ở trong nhà, không tốt sao?”
Diệp Du Nhiên cảm thấy cô và Mộ Tấn Dương hoàn toàn không có tiếng nói chung, tức giận tới mức ném mạnh hộ chiếu lên mặt anh.
Cô dùng sức không nhỏ, lúc hộ chiếu đụng vào mặt anh, phát ra tiếng “bụp” thanh thúy.
Diệp Du Nhiên không đau lòng chút nào, chỉ hung hăng nói hai chữ: “Có bệnh!”
Nói xong, cô bèn xoay người đi vào biệt thự.
Cho tới lúc không nghe thấy tiếng bước chân của cô, Mộ Tấn Dương mới đứng thẳng người, nhặt hộ chiếu Diệp Du Nhiên ném lên mặt anh lại rơi xuống đất lên, tiếp đó sờ sờ mặt mình, thì thào: “Có bệnh..."
Lập tức, anh không biết nhớ tới điều gì, cười lên, đứng dậy chậm rãi đi vào biệt thự.
Thịt Bò vẫy đuôi theo sau.
iệp Du Nhiên hất hết thức ăn bày trước mặt xuống đất, dĩa thức ăn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
Cô không nhịn được hét to với người làm đứng một bên: “Tôi muốn gặp Mộ Tấn Dương!”
Tuy nhiên, không có người làm nào để ý cô, tất là đều im lặng cúi đầu, đứng ở đó không nhúc nhích.
Đã ba ngày rồi, cô chưa từng ra khỏi biệt thự, cũng không nhìn thấy Mộ Tấn Dương.
Không, chính xác mà nói, là Mộ Tấn Dương không cho cô ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!