Chương 881:
Huống hồ chỉ, bây giờ trông Mộ Tấn Dương như thể muốn giết người vậy, anh nào dám dông dài?
“Lên đi” Mộ Tấn Dương hừ lạnh rồi đi lên máy bay.
Sắc mặt Nam Sơn toát lên vẻ kinh hoảng: “Cậu chủ, tôi... có thể không...”
“Tự mình đưa giấy thông hành cho Aika mà còn dám mượn cớ với tôi à, cậu có biết cô ta đã làm gì hay không? Cô ta đã bắt cóc Diệp Du Nhiên rồi! Tôi nói cho cậu biết, nếu như Diệp Du Nhiên bị mất cọng tóc nào, tôi sẽ bắt cậu sống cả đời trên máy bay!”
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương hết sức lạnh lùng.
Nam Sơn nghe thấy anh nói Aika đã bắt cóc Diệp Du Nhiên bèn không dám nói thêm một câu nào nữa, ngoan ngoãn đi theo anh lên máy bay.
Máy bay vừa cất cánh, chân của Nam Sơn đã mềm nhũn. Anh ta ngồi đối diện Mộ Tấn Dương, nói bằng giọng run run rẩy rẩy: “Cậu chủ, anh đừng căng thẳng quá, công chúa Aika là người biết giữ đúng mực, nếu cô ấy đã muốn nhờ sợ giúp đỡ của anh thì sẽ không làm gì mợ chủ đâu...” Nói đến cuối cùng, giọng nói của Nam Sơn nhỏ dần đi. Sau khi máy bay cất cánh được mười mấy tiếng, cuối cùng đã đáp xuống nước .J.
Suốt cả chặng đường Diệp Du Nhiên không ăn được bao. nhiêu cũng không chợp mắt được, vừa mệt vừa buồn ngủ, cô chỉ có thể ráng gồng sức chịu được.
Aika đưa cô xuống máy bay, đi thắng lên một chiếc xe buýt nhẹ trắng đen đã đợi ở đó từ lâu.
Trên xe ngoại trừ tài xế, còn có bốn tên bảo vệ cao ráo. cường tráng.
Diệp Du Nhiên nhìn thấy đội hình này bèn vứt bỏ ý nghĩ sau khi lên xe sẽ tìm đường chạy trốn.
Chiếc xe vừa khởi động, rèm xe đã được buông xuống, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
Đợi đến lúc chiếc xe ngừng lại, Diệp Du Nhiên vừa bước xuống đã nhìn thấy một ngôi biệt thự nhà vườn kiểu Tây, được phối bằng sắc trắng và sắc đỏ, giàn cây xanh biếc và hoa tươi đan xen lẫn nhau, trông có vẻ hết sức yên tĩnh và thoải mái.
“Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có việc phải làm, khi nào có thời gian sẽ qua thăm cô.”
Aika đưa Diệp Du Nhiên đi vào, chỉ nói với cô câu này, để một nhóm bảo vệ cao ráo, cường tráng và người hầu ở lại đây rồi bỏ đi.
Có một người hầu đến cởi dây thừng trên tay Diệp Du Nhiên ra, hỏi cô bằng giọng nói hết sức bình tĩnh: “Bây giờ cô có muốn ăn cơm không?”
“Không cần”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!