Chương 784
Diệp Du Nhiên nghe vậy liền nhìn về phía chủ sạp thì phát hiện mặt của chủ sạp đã biến sắc tự bao giờ rồi. Cô không nhịn được cười, kéo Mộ Tấn Dương đi, vừa đi vừa nói: “Một con là đủ rồi” Cô lôi kéo Mộ Tấn Dương đi thật xa, rồi ngoảnh đầu lại xem thử thì thấy chủ sạp hàng vẫn còn nhìn về phía hai người với vẻ mặt cảnh giác. Diệp Du Nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cô nghĩ Mộ Tấn Dương cố ý làm vậy. Tuy con búp bê vải này không tới chín trăm ngàn như chủ sạp nói nhưng khẳng định là khó mà mua được với giá chín mươi ngàn. Chủ sạp thấy người bình thường đều viết sai cho nên mới đánh tâm lý là thêm một người sẽ lời được một người nhưng gặp phải người như Mộ Tấn Dương ông ta chỉ có thể chịu lỗ mà thôi. Mộ Tấn Dương thấy Diệp Du Nhiên nở nụ cười, anh cũng cười theo. Xong anh giơ tay lên xem đồng hồ thì thấy đã năm giờ rồi. “Thời gian không còn sớm nữa, em chờ anh ở đây, để anh đi lấy Du Nhiên gật đầu, ôm con búp bê vải lùi lại mấy bước, vào lề đường đứng. Thấy bóng dáng của Mộ Tấn Dương biến mất giữa biển người, tâm trạng cô bỗng dưng buồn vô cớ. Đã nói rồi, phải tin tưởng anh ấy? Hoặc có lẽ cô
nên hỏi trực tiếp cho rõ ràng, chứ kéo dài mãi thì có nghĩa lý gì chứ? Mộ Tấn Dương đối với cô, thực sự tốt... Diệp Du Nhiên tì cằm lên đầu búp bê vải, mải suy nghĩ đến xuất thần. Đột nhiên, trong đám người vang lên tiếng thét chói †ai của một người phụ nữ: “Mau tránh ra! Chiếc xe kia bị mất lái rồi!” Diệp Du Nhiên chợt ngẩng đầu, thì thấy một chiếc xe Van đang lao thẳng về phía cô. Phía sau cô là một bức tường, bên tay phải là một quầy hàng, nếu cô muốn tránh thì phải nhảy tới trước. Thấy xe sắp tông vào mình, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng trước khi cô nhấc chân lên và chạy sang một bên. Cô hoảng hốt không biết phải chạy sang hướng nào, còn trước mặt thì đang có một chiếc xe điện xông tới. “Diệp Du Nhiên!” Diệp Du Nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mộ Tấn Dương, nhưng cô không biết anh đang ở đâu? “Bịch...” “Rầm.... Loảng xoảng!" Diệp Du Nhiên đang cố nhớ lại xem Mộ Tấn Dương ở hướng nào thì đã cảm thấy cả người nhẹ bãng, bay ra ngoài, cô giơ tay muốn chụp lấy con búp bê vải nhưng đã không còn kịp nữa rồi... “Diệp Du Nhiên!” Giọng của Mộ Tấn Dương càng lúc càng gần, cô còn nghe được cả tiếng thở hổn hển của anh. Nhưng cô cảm thấy đầu mình choáng váng... Đừng nói là mình sẽ chết như vậy chứ? Nếu như sớm biết rằng sẽ như vậy thì lúc trước cô đừng do dự lâu như vậy, lẽ ra cô phải hỏi thẳng Mộ Tấn Dương cho rõ ràng... Không nên lãng phí thời gian, bởi sinh mệnh đáng quý lắm.