“Chuyện ... chuyện ... gì?” Diệp Nguyên Minh ngồi trên sofa, mắt nheo nheo, mặt nhăn nhó như vắt óc cố nhớ lại chuyện cũ.
Mộ Tấn Dương cười khẩy m ng, rồi quay người lấy thùng nước lạnh đã chuẩn bị sẵn hất thẳng vào người ông ta.
“Rào!”
Ném thùng qua một bên, thần sắc gương mặt anh chuyển thành u ám, giọng nói cũng lạnh lùng như tảng băng ngàn năm: “Chuyện liên quan đến vụ Diệp Chí cưỡng đoạt bất thành, lỡ tay giết chết Mộ Lê năm xưa!”
Sau khi bị dội cả xô nước lạnh vào người, Diệp Nguyên Minh đã tỉnh táo hản.
Ông †a giật mình sợ hãi mặt tái mét nhìn Mộ Tấn Dương, sau đó ánh mắt láo liên, ngó đi chỗ khác, hoang mang nói: “Có gì đâu mà phải nói, đó đã là chuyện của bao. nhiêu năm trước rồi..”
“Bùm!”
Mộ Tấn Dương không muốn nghe ông ta thừa lời, anh đạp ông ta ngã từ trên sô pha xuống đất, rồi giãm lên ngón †ay ông ta.
Sau đó, anh cúi xuống nhìn ông ta, giọng mất kiên nhẫn: “Suy nghĩ kỹ rồi nói, nhưng thời gian của ông có hạn, nhưng mà cũng không sao, ông có mười ngón tay mà, nên ông có thời gian, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ từ từ giãm nát từng ngón một”
Lúc này trên trán Diệp Nguyên Minh đã bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta lắp bắp nói: “Cậu... cậu muốn làm gì!”
Mộ Tấn Dương không nói gì, thay vào đó là giãm mạnh, day mạnh hơn thứ dưới chân mình.
“Rắc..”
“Áp
Lập tức, Diệp Nguyên Minh la hét âm ï khắp phòng.
Diệp Nguyên Minh vốn không phải là người giỏi chịu đựng, bị Mộ Tấn Dương tra tấn như vậy, ông ta chịu thua: “Tôi nói, tôi sế nói...”
Cho dù nghe ông ta nói như vậy, Mộ Tấn Dương vẫn chưa chịu nhấc chân lên, vẫn tiếp tục day day ngón tay ông ta với độ uy hiếp cực cao.
“Hôm đó trong buổi tiệc từ thiện, người có tiếng tắm ở thành phố Vân Châu đều đến, tôi thật sự không biết giữa Diệp Chí và Mộ Lê xảy ra chuyện gì, lúc tôi đến hiện trường vụ án thì đã có người khác ở đó rồi, rồi thấy Mộ Lê đã chết...”
Có thể vì quá sợ hãi, nên ông ta kể lại rất nhanh.
Ông như lo sợ chậm một giây là ngón tay sẽ bị Mộ Tấn Dương giẫm nát vậy.
Ông nhớ lại lúc ban ngày, Diệp Thành có nói là Diệp Du
Nhiên muốn điều tra lại vụ án năm xưa, nhưng có điều ông không ngờ là cô sẽ nhờ Mộ Tấn Dương ra tay.
Mộ Tấn Dương cảm thấy không hài lòng với câu trả lời của Diệp Nguyên Minh, anh mất hết kiên nhẫn, bỏ chân ra, kéo cánh tay của Diệp Nguyên Minh ra, rồi đạp mạnh về hướng ngược lại: “Tôi muốn nghe sự thật”