Nếu không phải anh có tuyệt kỹ độc môn, thì thật sự phải ngủ một đêm trong phòng tắm rồi. Anh nhét chăn cho Diệp Du Nhiên, xác định cô ngủ say
rồi, mới xoay người đến phòng thay đồ tìm bộ quần áo để thay. Rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống lầu rời đi.
Lúc anh đến Ngọc Hoàng Cung vẫn chưa tới mười một giờ, khách còn rất đông.
Rất nhiều bữa tiệc đã tới lúc hạ màn, trong đại sảnh ngồi đầy người uống say chuếnh choáng.
Nhân viên phục vụ đang giúp đỡ người lái xe đưa khách về.
Mộ Tấn Dương đi thẳng vào bên trong tìm Nam Sơn, hỏi anh ta: “Diệp Nguyên Minh còn ở đây không?”
Nam Sơn nghỉ ngờ: “Không rõ lắm, tôi bảo người đi kiểm tra xem”
Chỉ chốc lát đã tra ra, Nam Sơn nhìn nhìn rồi nói: “Có ở đây, hôm nay ông ta có tiệc ở trong này, sắp xong rồi” Mộ Tấn Dương gật đầu: “Đợi lát nữa lúc kết thúc tìm người dẫn ông ta đến đây, tôi đợi trong phòng bao” “Tổng giám đốc Lý, lát nữa cùng đi đánh golf...”
Diệp Nguyên Minh khoác vai tổng giám đốc Lý của công ty đối tác, hai người vừa đi ra phía cửa vừa nói chuyện, tổng giám đốc Lý chưa kịp trả lời thì đột nhiên có người chặn Diệp Nguyên Minh lại.
Nam Sơn dáng người cao lớn đứng chăn trước mặt Diệp Nguyên Minh, anh phải cúi đầu mới nhìn rõ ông ta.
Anh cúi đầu nhìn ông ta với ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lùng: “Ông Diệp, ông chủ chúng tôi cho mời ông” Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ ở phía sau. Thuộc hạ đứng ở sau lưng anh lập tức tiến lên phía trước, áp Diệp Nguyên Minh đi về hướng phòng bao của Mộ Tấn Dương.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến cửa phòng bao.
Nam Sơn dẫn đầu đẩy cửa bước vào, rồi lên tiếng nói: “Thưa ông chủ, tôi đã đưa được người đến”
“Đưa vào.”
Mộ Tấn Dương đang cúi đầu xem điện thoại, không biết anh xem gì mà dáng vẻ rất tập trung.
Một lát sau, anh buông điện thoại xuống rồi ngẩng đầu nhìn về hướng cửa: “Các người ra ngoài trước đi”
Nam Sơn hơi bất ngờ: Ông chủ và Diệp Nguyên Minh có chuyện gì quan trọng cần thảo luận sao?