CHương 74:
Theo sát đó chính là giọng nói nịnh nọt, lấy lòng: “Cậu Phan, mời vào bên trong.”
Diệp Du Nhiên nghe được tiếng nói này thì cứng người lại, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào nữa.
Hoắc Tuấn Anh.
“Két” một tiếng, cửa phòng được mở ra. Diệp Du Nhiên nhạy bén nghiêng đầu, dùng tai lắng nghe.
“Chà, đây là làm gì vậy? Hết trói lại buộc, trói hỏng thì tôi sẽ không để yên đâu!”
“Dạ dạ dạ…”
Tấm vải trên mắt được tháo xuống, băng dán trên miệng được xé ra, Diệp Du Nhiên vội nhắm mắt để thích ứng với ánh sáng đột ngột chiếu vào.
Diệp Du Nhiên liếc mắt liền thấy Hoắc Tuấn Anh đang đứng giữa mấy người.
Cô cắn răng, oán hận gọi một tiếng: “Hoắc Tuấn Anh!”
“Nghe được rồi, không cần lớn tiếng như vậy. Cô Diệp có dáng người xinh đẹp, tức giận cũng đẹp mắt như vậy, làm tôi nhìn thấy mà trong lòng liền ngứa ngáy.”
Ánh mắt Hoắc Tuấn Anh nhìn tới nhìn lui trên người cô không hề kiêng nể, ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức tử hình cô ngay tại chỗ vậy.
Trong tay Hoắc Tuấn Anh là băng dán và vải trên mắt vừa lấy ra cho cô, nhưng dường như sợ cô chạy nên tay chân cô vẫn bị trói.
Bây giờ tình thế của cô tuyệt đối bất lợi, nhìn dáng vẻ Hoắc Tuấn Anh có thể nhào lên bất kỳ lúc nào, cô không dám tùy tiện mở miệng nói gì nữa.
“Tôi đối với phụ nữ luôn thương hoa tiếc ngọc, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật ra có thể cho người thả lỏng cô, để cho co được thoải mái một chút.”
Hoắc Tuấn Anh vừa nói chuyện, vừa đi về phía cô. Anh ta nói dứt lời thì bỗng nhiên giơ tay đẩy cô trở về trên giường.
Con ngươi của Diệp Du Nhiên đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào Hoắc Tuấn Anh, nín thở không dám lên tiếng.
“Chà, đây là ánh mắt gì vậy? Cô nghĩ bây giờ cô còn có thể chạy thoát được sao? Hay là nói…” Hoắc Tuấn Anh vừa nói vừa giơ tay sờ từ trên mặt cô xuống dưới: “Cô trông cậy vào người chồng vô dụng kia của cô sẽ tới cứu cô sao?”
Bị Hoắc Tuấn Anh chạm vào, Diệp Du Nhiên lại có cảm giác buồn nôn giống như có vô số con đỉa chui vào trong cơ thể vậy, cô lạnh lùng nghiêng đầu: “Cút ngay!”
“Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Hoắc Tuấn Anh cười dữ tợn, đứng dậy giơ tay về phía sau: “Cầm đồ tới đây.”
“Vâng.” Lập tức có một thủ hạ đưa lọ thuốc lên.
Hoắc Tuấn Anh nhận lấy lọ thuốc, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, chậm rãi mở nắp lọ thuốc ra.