Nghe thấy sự gào thét tức giận của Diệp Du Nhiên, thần sắc của anh chợt xuất hiện một sự thay đổi, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Anh quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người của Diệp Du Nhiên, sự căm hận trên khuôn mặt cô khiến cho đáy mắt anh chợt lóe qua một tia chùn bước.
Bàn tay anh siết chặt lại thành quyền, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp: “Du Nhiên, anh không muốn làm khó em, cũng không muốn làm tổn thương em, chỉ cần em chủ động ly hôn với Mộ Tấn Dương là được.”
Diệp Du Nhiên không hề do dự mà cười khẩy, nói: “Không thể nào!”
Huỳnh Tiến Dương khẽ cau mày, dường như là cảm thấy Diệp Du Nhiên đã quá chấp mê bất ngộ, ngữ khí anh chất chứa một chút khuyên nhủ: “Thân phận của anh ta đích thực là rất cao, nhưng em nghĩ hai người có thích hợp với nhau không? Anh ta có nhiều lựa chọn tốt hơn, tại sao lại cứ khăng khăng ở bên cạnh em chứ? Anh ta nhất định là có mục đích khác, điểm này, trong lòng em nhất định cũng rất rõ.”
Diệp Du Nhiên chưa bao giờ hận Huỳnh Tiến Dương giống như bây giờ.
Bởi vì mỗi một lời mà anh ta nói đều là những chuyện mà cô lo lắng, cô hiểu rõ nhất trong đáy lòng của mình.
Nhưng cô vẫn cật lực phản bác: “Anh thì biết cái gì, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, hai chúng tôi yêu nhau ở bên cạnh nhau, chứ không có bẩn thỉu như anh nghĩ!”
“Đúng, trước đây anh không biết gì cả, cho nên mới lần lượt thua dưới tay Mộ Tấn Dương, ai mà ngờ cho được, anh ta vậy mà lại là Tổng giám đốc của tập đoàn LK cơ chứ? Trùm tư bản tài chính Châu Âu…”
Thanh âm của Huỳnh Tiến Dương như là đang thở dài, ý vị không rõ ràng.
Trong đầu của Diệp Du Nhiên chợt lóe qua một tia sáng, khóe môi cô nhếch lên một độ cong trào phúng: “Anh đang đố kỵ với Mộ Tấn Dương!”
Huỳnh Tiến Dương bị nói trúng tim đen, đáy mắt anh ta chợt hiện lên một tia hung dữ, sau đó không tiếp tục nói về chuyện này với cô nữa.
“Khi nào em quyết định sẽ ly hôn với Mộ Tấn Dương xong, thì đến nói với anh, còn trước đó, chúng ta sẽ sống ở trong căn biệt thự này, chỉ có hai chúng ta…”
Huỳnh Tiến Dương nói xong thì quay người đi ra ngoài.
“Huỳnh Tiến Dương! Anh quay lại đây!” Thấy Huỳnh Tiến Dương thật sự muốn đi, đáy lòng Diệp Du Nhiên lập tức hoảng loạn, cô lên tiếng gọi anh.
Huỳnh Tiến Dương khi không lại lừa cô đến chỗ này, cô còn chưa hiểu mục đích của anh ta!
Huỳnh Tiến Dương hiển nhiên là không muốn nói thêm với cô điều gì nữa, anh đi thẳng ra ngoài mà chả hề quay đầu lại, phớt lờ đi mọi tiếng kêu của Diệp Du Nhiên.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Du Nhiên.
Cô vì muốn trút giận mà đã cầm lấy một vật trang trí bằng gốm và ném ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!