Chương 386:
“Anh ở trong nhà vợ của mình thì còn cần lý do sao?” Mộ Tấn Dương chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên.
Sắc mặt cũng giống giọng nói của anh, vô cùng lạnh lùng.
“Không, anh muốn làm gì cũng đâu cần lý do.” Diệp Du Nhiên nắm chặt túi xách, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng bước chân vang lên, không đợi Diệp Du Nhiên quay đầu thì nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: “A, tôi còn nghĩ là ai, không phải là cô hai nhà họ Diệp sao?”
Diệp Du Nhiên quay đầu lại, chính là hàng xóm cũ của cô, cô cũng không biết cô ta tên gì.
Lý Tĩnh Kỳ khoanh tay nhìn về phía Diệp Du Nhiên, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện xảy ra. Tuy Diệp Du Nhiên không ở đây nhưng cô ta xem tin tức, cũng nghe người khác nói lại nên cũng biết người sống đối diện nhà mình chính là cô hai nhà họ Diệp.
Bán tin tức này cho truyền thông, không biết sẽ được bao nhiêu tiền.
Lý Tĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt có phần đắc ý: “Sao vậy? Rốt cuộc cũng bị chồng đuổi đi nên giờ chuyển về đây ở sao?”
Cô ta nghiêng đầu nhìn vào nhà Diệp Du Nhiên, nhưng Diệp Du Nhiên đứng ở cửa chặn tầm mắt nên cô ta không thấy Mộ Tấn Dương ở bên trong.
Lý Tĩnh Kỳ cho rằng chỉ có một mình Diệp Du Nhiên quay về, càng chắc chắn suy đoán của mình.
Kết quả, ngay sau đó, cô ta nhìn thấy Mộ Tấn Dương bước từ trong nhà ra: “Xem ra trí nhớ của cô Lý đây không tốt lắm.”
Lý Tĩnh Kỳ vừa nhìn thấy Mộ Tấn Dương thì trợn tròn mắt, vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Anh…”
Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, Lý Tĩnh Kỳ đã hoảng hốt cuống quít quay về nhà mình, lúc lấy chìa khóa mở cửa, thử nhiều lần mới cắm chìa khóa vào được.
Diệp Du Nhiên nhìn phản ứng của Lý Tĩnh Kỳ, có chút giật mình, cô nhớ số lần người hàng xóm họ Lý này gặp Mộ Tấn Dương có thể đếm trên đầu ngón tay, sao lại sợ anh như vậy?
“Ầm!” Nhóm lên chính trên app truện hola nhé cả nhà!
Tiếng Mộ Tấn Dương đóng sầm cửa làm Diệp Du Nhiên bừng tỉnh, anh cầm lấy túi xách trong tay Diệp Du Nhiên, kéo khóa, dốc ngược túi xách, đổ toàn bộ đồ trong đó ra.
Tiếng lốp bốp không ngừng vang lên, đồ bên trong rơi hết xuống đất.
“Anh làm gì vậy!” Diệp Du Nhiên đưa tay cướp lại túi xách.
Mộ Tấn Dương thấy đồ đã rơi hết ra ngoài mới buông tay để cô lấy đi.
Anh không có hứng thú với túi xách của cô, thứ anh quan tâm là đồ trong đó.
Diệp Du Nhiên cầm túi xách trống rỗng, nhìn Mộ Tấn Dương giống như đang tìm thứ gì đó, vẻ mặt khó hiểu: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Mộ Tấn Dương không để ý đến cô, anh cúi đầu, ánh mắt lướt qua đồ vật rơi rải rác trên mặt đất.
Gương, son môi, điện thoại…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!